Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 15 : Thi đấu

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



Buổi tối hôm đó, Tịch Bạch đăng một cái weibo, nội dung là --



"Đàn violoncello yêu thích trước kia đã mất nay lại tìm được, thật cao hứng, chị gái rất nhiệt tình giúp tôi tìm tên trộm, cảm ơn chị."



Weibo này ngoài dự định lại được Tịch Phi Phi chia sẻ lại.



Đây là lần đầu tiên Tịch Phi Phi công khai chia sẻ weibo của Tịch Bạch, Tịch Bạch biết, chị ta cảm thấy dòng weibo này có thể trợ giúp mình xây dựng hình tượng chị gái ôn nhu trước mặt mọi người, cho nên mới chia sẻ.



So với việc cố ý né tránh nhắc tới em gái trên weibo, các fans càng muốn nhìn cảnh tượng chị em hòa hợp sống chung hơn nhiều.



Tịch Bạch đã đoán được từ trước.



Cô đơn giản là muốn cùng chị gái một đợt tỷ muội tình thâm trên weibo, giúp chị ấy hoàn hoàn chỉnh chỉnh hình tượng của mình.



Dù sao... hình tượng này cuối cùng cũng sẽ bị sụp đổ.



Chuyện này có chỗ tốt đối với Tịch Bạch là, số lượng fans của cô vẫn đang gia tăng, hiện tại đã có hơn một trăm nghìn, thậm chí còn có trợ lý tìm đến cô, nói muốn giúp cô đăng kí chứng thực.



Chứng thực tên là -- em gái của nữ thần chuyên tâm Tịch Phi Phi.



Tịch Bạch cự tuyệt cái chứng thực này.



Thân phận của cô là chính bản thân cô, không cần thiết phải thêm tên bất kì kẻ nào làm tiền tố.



Có điều Tịch Bạch không ngờ là, trước buổi thi chính thức, Tịch Phi Phi vẫn ưỡn mặt, lên tiếng.



Tại thời điểm người một nhà vui vẻ thuận hòa cơm nước, Tịch Phi Phi ra vẻ lơ đãng nói với Tịch Bạch: "Em gái, chúng ta đều được tuyển vào vòng trong, đây thật sự là một sự kiện đáng cao hứng, cùng chúc mừng nào."



Tịch Bạch "Ừm" một tiếng, bất động thanh sắc.



Tịch Phi Phi nhìn nhìn cha mẹ, lại nói ra: "Em gái, chị nghe nói các đối thủ lần này đều là người nổi bật ở trường chúng ta, vô cùng ưu tú, có rất nhiều người từ học viện nghệ thuật."



"Cho nên?"



"Cho nên, chị cảm thấy chị em chúng ta cần phải cường cường liên hợp, cũng không thể bị họ đè xuống."



Tịch Bạch chậm rãi buông đũa, mặt không thay đổi nhìn Tịch Phi Phi: "Lúc em bị mất đàn, là chính miệng chị nói, lần tranh tài này không hợp tác với em, muốn tách ra, tại sao hiện tại lại thay đổi chủ ý?"



Tịch Phi Phi ngượng ngùng cười cười: "Lúc ấy chị nghĩ đàn của em không thể dùng được, cũng không có cách nào khác, cũng không thể bởi vì em không thể tham gia thi đấu mà chị cũng phải cùng em không tham gia. Vì lần tranh tài này, chị đã luyện tập rất lâu rồi, ba mẹ, hai người cũng nói một chút đi."



Cha mẹ đột nhiên bị nhắc đến, buông bát đũa xuống, Đào Gia Chi theo bản năng lựa chọn nói giúp Tịch Phi Phi: "Bạch Bạch, lúc ấy đàn bị mất là ngoài ý muốn, chị cũng không có cách nào, con phải hiểu cho chị."



Tịch Minh Chí cũng nói: "Đúng vậy, Bạch Bạch, con hiểu chuyện hơn đi, thân thể chị không tốt, con làm theo ý chị đi."



Cái lý do thoái thác này, từ nhỏ đến lớn Tịch Bạch nghe đến lỗ tai đóng kén.



Thân thể chị không tốt, cho nên trong nhà có cái gì cũng đều thuộc về chị, sự quan tâm và trân trọng của cha mẹ, cũng đều chỉ thuộc về một mình chị, chị đương nhiên ở trong cái nhà này hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt nhất, độc chiếm yêu thương của cha mẹ, chị đương nhiên trở thành báu vật quý giá lóng lánh. Cho dù có đi ra khỏi cái gia đình này thì chị cũng thuộc về quần thể người bệnh, hẳn là vẫn sẽ được người khác đồng tình, được chăm sóc.



Nhưng nhìn bộ dáng đắc ý này của chị ấy hoàn toàn không chút nào giống với dáng vẻ của người bệnh.



"Chị lại muốn em kéo đàn đệm nhạc cho chị?"



Tịch Phi Phi hiện tại có việc cầu người, trên mặt treo đầy vẻ tươi cười, khẩn cầu: "Em gái, lúc trước là chị không đúng, chị xin lỗi em."



"Nếu muốn giải thích, vậy đem hết vấn đề ra phân rõ phải trái đi, thời gian lúc nào, chỗ nào làm không đúng, đều nói minh bạch."



Sắc mặt Tịch Phi Phi thay đổi: "Em nhất định phải bức người như vậy?"



Tịch Bạch ôn hòa cười cười: "Chị, bây giờ là chị đang cầu xin em, chị muốn xin lỗi em cũng tiếp thu, tại sao lại nói em cố tình bức người, chị không muốn nói thì thôi vậy."


So sánh hai cái, cao thấp rõ ràng.



Tịch Phi Phi cắn chặt răng, môi thịt đều trắng bệch, cô tức giận xoay người vào toilet...



Bị Tịch Bạch kích thích, Tịch Phi Phi quyết tâm nhất định phải mặc được váy vào!



Trong toilet truyền đến từng tiếng nôn mửa, nhóm thợ trang điểm ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, đều nhíu mày.



Lúc Tịch Phi Phi đi ra, trong mắt tràn đầy tơ máu, khóe mắt ngấn nước, vẻ mặt cũng thay đổi, môi sưng đến mức giống cái xúc xích.



Nôn ra hết đúng là có hiệu quả,cô rốt cuộc cũng mặc vừa váy.



Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi bị buộc chặt giống như đòn bánh tét, nhắc nhở: "Chị xác định... muốn mặc như vậy đi khiêu vũ sao."



"Thì sao, em có ý kiến gì không?"



"Chẳng qua là em cảm thấy, chặt như vậy sẽ bó tay bó chân, khó thực hiện động tác được."



"Mắc mớ gì tới em, tự quản tốt bản thân đi."



Tịch Phi Phi mới không để ý đến việc có thể thực hiện vũ đạo hay không, cô cố chấp nhất định phải mặc cái váy xinh đẹp này, làm tất cả mọi người nhìn đến phong thái của cô.



Tịch Bạch lắc lắc đầu, cảm thấy tự mình ra tay đều vô dụng, Tịch Phi Phi e sợ chính mình chết không đủ nhanh hay sao mà bây giờ còn hành hạ bản thân như vậy.



Trang điểm xong, tâm tình Tịch Phi Phi cũng thay đổi tốt hơn, cô bắt đầu chụp hình rồi chỉnh sửa các kiểu, sau đó đăng weibo --



"Chuẩn bị lên sân khấu, hôm nay có trực tiếp đó nha, nhóm <đỏ ứng="" mê=""> có ở đây không?"



【Có có, Phi Bảo cố gắng! 】



【Rất mong chờ luôn! Lần đầu tiên xem Phi Bảo khiêu vũ, nhất định phải biểu diễn tốt nha! 】



【 yêu em! 】



Tịch Phi Phi lướt weibo, giương mắt thoáng nhìn Tịch Bạch đang tự mình bôi son đỏ lên môi.



Cô lạnh lùng liếc nhìn Tịch Bạch, nói: "Thật ra em căn bản không cần phải trang điểm."



"Chị có ý gì."



"Không có ý gì, màn biểu diễn này sân nhà là chị, em có trang điểm cũng vô dụng."



Tịch Bạch mặt không chút thay đổi: "Thật không."



Tịch Phi Phi đáy mắt mỉm cười: "Chờ xem đi."



Tịch Bạch đương nhiên biết Tịch Phi Phi có âm mưu gì.



Kiếp trước, Tịch Phi Phi cũng đã dùng qua một chiêu này.



Tịch Phi Phi nói với người phụ trách đèn, vì để đạt được hiệu quả tốt nhất trên sân khấu, phải chiếu hết tất cả ánh sáng vào trên người của mình, cô mới là nhân vật chính.



Toàn bộ quá trình Tịch Bạch ngồi ở trong góc tối, không có một luồng sáng chiếu đến trên người, từ lúc bắt đầu đến chấm dứt, cũng không được bất cứ người xem nào nhìn đến.



Cho nên người xem căn bản không biết đây là màn biếu diễn của hai người.



Tịch Bạch chỉ có duy nhất một công dụng... làm nền.



Hiện tại, Tịch Phi Phi lại muốn làm trò cũ, Tịch Bạch vừa lúc có thể tương kế tựu kế, làm chị ta gieo gió gặt bão.



Người cầm đao mà sống, hẳn cũng phải chết dưới đao.