Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 16 : Kinh hỉ sao

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



Tiết mục biễu diễn của Tịch Phi Phi là tiết mục cuối cùng, dưới sân khấu, ánh mắt của người xem đều chăm chú nhìn cô.



Cô mặc váy múa màu trắng xinh đẹp, làm tư thế hạ thấp chân.



Tất cả ánh đèn trên sân khấu đều hội tụ trên người cô, thoạt nhìn cô giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.



Tại góc hẻo lánh ánh sáng không chiếu tới, Tịch Bạch ngồi một mình ở trên ghế, hai chân tách ra, đặt đàn violoncello cồng kềnh ở giữa hai chân, cô cầm lấy cây vĩ, nhẹ nhàng kéo xuống tạo ra giai điệu đầu tiên.



Âm thanh đàn violoncello uyển chuyển tựa như dây lụa quấn quanh trong lòng mỗi người xem, trong nháy mắt liền đưa bọn họ vào giấc mộng mơ hồ.



Kèm theo tiếng đàn vang lên, Tịch Phi Phi bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.



Khán giả đắm chìm như đang hưởng thụ một bữa yến tiệc phong phú.



Dần dần... giai điệu đàn violoncello ngày càng trầm thấp, ngày càng bi thương, nhuộm đẫm khung cảnh tử vong nào đó, tựa như một tiếng lại một tiếng trầm trọng thở dài.



Bước nhảy vui thích lại vụng về của Tịch Phi Phi, cùng tiếng đàn violoncello bi thương đã không hề phù hợp, cô giống như một người ngoài cuộc đang đứng trên sân khấu đùa giỡn.



Người xem ở phía dưới đã đi vào câu chuyện bi thương mà tiếng đàn violoncello kể ra đến cảm động thương cảm, lại nhìn đến biểu diễn lỗ mãng của Tịch Phi Phi, đều nhíu mày, cảm thấy có chút chán ghét.



Đúng lúc này, âm thanh đàn violoncello xoay mình chuyển, nghe như tiếng suối chảy róc rách bỗng nhiên gặp phải cơn giông bão, bắt đầu trở nên dồn dập mà mãnh liệt, như là đang tức giận phản kháng, là đang gào thét cùng lên án.



Tạ Tùy ngồi ở chính giữa thính phòng có hơi nhíu mi, ánh mắt tối đen gắt gao tập trung vào bóng dáng mờ mà ảm đạm trong góc tối sân khấu.



Trái tim bỗng nhiên giống như bị một cái gai nhọn đâm đau, hô hấp cũng có chút khó khăn.



Dù cho không thấy rõ mặt cô, nhưng Tạ Tùy lại có thể cảm giác được, cô đang khóc.



Vũ đạo của Tịch Phi Phi đã triệt để không theo kịp giai điệu của đàn violoncello, chỉ có thể ngừng lại, lúng túng đứng ở trên sân khấu, tựa như một tên hề đang nhảy nhót một cách đáng cười.



Hai vị phụ trách ánh sáng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, bọn họ hai mặt nhìn nhau, sau đó nhất trí quyết định, lần nữa điều chỉnh ngọn đèn ở sân khấu.



Luồng ánh sáng chiếu trên người Tịch Phi Phi dần dần phai nhạt xuống, chuyển sang trên đỉnh đầu Tịch Bạch.



Người xem rốt cuộc cũng thấy được một cô gái diễn tấu đàn violoncello trong bóng mờ.



Cô mặc một bộ váy tua rua liền thân xinh đẹp, màu váy tựa như cánh hoa hồng đỏ tươi, làm làn da cô càng phát sáng, trắng nõn không tì vết.



Mắt cô nhắm lại, nước mắt trong suốt từ khóe mắt trượt xuống, chính mình đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt, một chút cũng không có chú ý tới biến hóa xung quanh.



Dưới ngọn đèn sáng, ngũ quan của cô có vẻ tinh xảo mà rõ ràng, đẹp đến mức khiến tim người ta đập nhanh.



Tịch Phi Phi không cam lòng tất cả nổi bật đều bị Tịch Bạch đoạt đi, cô lần nữa bắt đầu nhảy múa, quyết định đuổi kịp tiết tấu của Tịch Bạch.



Nhưng mà tài múa của cô vốn không ổn, bình thường lại không chịu chăm chỉ tập luyện, thêm tâm tình sốt ruột, bước chân bước lớn một chút, chỉ nghe "Tẹt" một tiếng, váy múa bên cạnh eo thế nhưng lại rách!



Người xem dưới sân khấu phát ra kinh hô, thấp giọng nghị luận, chê cười, đồng thời cũng tương đối bất mãn đối với việc cô phá hư màn diễn tấu của đàn violoncello.



Quản lí cuộc thi bước lên sân khấu khuyên Tịch Phi Phi nhanh đi xuống, không cần lại mất mặt xấu hổ.



Tịch Phi Phi vuốt đường váy bị kéo rách, kiên trì không chịu xuống sân khấu, đây là biểu diễn của cô, cô mới là nhân vật chính, dựa vào cái gì phải đi xuống!



Tiếng đàn tối cao lại bỗng nhiên ngưng bặt, tựa như nhân sinh của cô gái chợt bị gián đoạn.



Hội trường im lặng thật lâu, người xem đều còn đắm chìm trong màn trình diễn mãnh liệt của Tịch Bạch, thần trí vẫn chưa trở về.



Ba, ba...



Có tiếng vỗ tay dứt khoát chậm rãi vang lên, quanh quẩn trong không khí tĩnh lặng ở thính phòng.



Tịch Bạch mở mắt ra, thấy ánh mắt trầm tối của thiếu niên.



Hắn đang vì cô vỗ tay, động tác biếng nhác, âm thanh lại phá lệ trong trẻo.


Tịch Bạch không nói gì, thật ra nhóm bạn phân tích đều rất chính xác, Tịch Phi Phi thật là tự chuốc lấy, thứ nhất chị ấy bởi vì không cam lòng, nhất định muốn mặc cái váy không hợp dáng người kia, thứ hai chị ta động tay động chân với ngọn đèn, chỉ muốn một mình nổi bật, đây là sai lầm lớn nhất chị ta phạm phải vào tối hôm nay.



Hồi tưởng đến ngày này kiếp trước, cô bị chị mình tính kế, toàn bộ quá trình biểu diễn không được lộ mặt, lúc này đang tự giam mình ở trong phòng thương tâm khổ sở, mà Tịch Phi Phi lại giả bộ làm người tốt đi đến phòng cô, an ủi cô, nói cho cô biết thế giới này không bao giờ công bằng, chính mình thân bị bệnh tật, đây chính là không công bằng, bởi vì cô khỏe mạnh nên tất yếu mọi thứ đều phải để cho chị ta, tình thương của cha mẹ, tình cảm với bạn bè, tất cả vinh quang cùng phần thưởng, đều hẳn là thuộc về chị ta - người bị bệnh tật...



Khi đó, Tịch Bạch còn thật sự tin lời nói bậy bạ của Tịch Phi Phi, cảm thấy chị gái thật sự đáng thương, cho nên cô tình nguyện nhường mọi thứ cho chị ấy.



Đây cũng là nguyên nhân sau này cô đánh mất khỏe mạnh, cô lại tin vào tình nghĩa chị em giả nhân giả nghĩa, không đáng giá một đồng tiền ấy, để mình bị Tịch Phi Phi hút cạn máu.



Tịch Bạch nhìn ngã tư đường ngựa xe như nước, rơi vào trầm tư, đây chẳng qua là vừa mới bắt đầu, "ngày lành" của Tịch Phi Phi vẫn còn dài ở phía sau.



"Aiz, lại là bọn họ."



"Thật sự là oan gia ngõ hẹp, lại gặp."



Các cô gái dừng bước, chụm đầu lại một chỗ giống bồ câu nhỏ nói chuyện, không dám đi lên trước một bước.



Tịch Bạch ngẩng đầu liền trông thấy bọn Tùng Dụ Chu, mấy người bọn họ nghiêng mình dựa lên vòng bảo hộ bên cạnh đường cái hút thuốc, người qua đường xung quanh đi ngang qua, nhìn thấy này đội thiếu niên không ngoan này đều muốn đi đường vòng.



Tịch Bạch nhìn thấy khóe mắt Tạ Tùy ứ đọng máu, môi còn giống như bị đóng một lớp vảy máu không rõ ràng.



Hắn đánh nhau.



Đương nhiên, Tạ Tùy cũng nhìn thấy Tịch Bạch, cô mặc một cái áo khoác len màu vàng nhạt, phối với quần bò hình thức học sinh, nhìn qua là một học sinh trung học phổ thông bình thường.



Nhưng không biết vì sao, Tạ Tùy chỉ cần vừa nhìn thấy cô, liền sẽ cảm thấy nóng, trong người giống như có cơn giông Thịnh Hạ xoay cuồn cuộn, nóng đến khó chịu, có một cỗ nhiệt lực ở trong thân thể đột nhiên xông lên, không biết phải phát tiết như thế nào.



Hắn theo bản năng lại cứng rắn.



Các cô gái thương lượng đổi một con đường đi khác, không nên đi trêu chọc mấy tên nam sinh này.



Tương Trọng Ninh vỗ vỗ bả vai Tạ Tùy: "Xem đi, loại cô nàng nhà giàu đó, không phải người cùng một thế giới với chúng ta, cho dù có kiếm nhiều tiền hơn nữa, họ cũng không xem trọng chúng ta hơn đâu."



Tạ Tùy nhìn bóng dáng Tịch Bạch đi xa, ánh mắt có hơi híp lại, phát ra một tia lạnh.



Tịch Bạch đi hai bước, nhìn thấy có một nhà thuốc đèn sáng trưng, cô ghé lỗ tai nói vài câu với bạn, liền đi vào tiệm thuốc, mua một hộp băng dán vết thương.



Lúc Tạ Tùy nhảy xuống lan can, chuẩn bị lúc rời đi, phía sau truyền đến âm thanh nhu nhu của cô gái ——



"Tạ Tùy, cậu chờ một chút."



Tạ Tùy quay đầu, chỉ thấy cô đưa tới một hộp băng dán vết thương trong tầm tay hắn: "Cậu chảy máu."



Cô chỉ chỉ vị trí khóe mắt của hắn.



Tạ Tùy nhìn cặp mắt trong veo vô hại đó, đáy lòng như ăn phải đường, giống như bên trong lớp bùn khô cằn đột nhiên chảy ra một dòng suối trong trẻo ngọt ngào.



Hắn thản nhiên nói: "Lão tử không cần thứ đó, quá xấu."



Tịch Bạch lại cố chấp nói: "Không xử lý miệng vết thương tốt, có khả năng mặt mày sẽ vàng vọt." (Ý nói vết thương sẽ bị đóng vảy, thâm bầm cũng chuyển sang màu vàng)



Dù sao cũng là vết thương ở trên mặt, dung nhan anh tuấn của hắn, mặt mày vàng vọt thật sự rất đáng tiếc.



Tạ Tùy cúi xuống nhìn thẳng cô, khóe miệng kéo ra một nụ cười nguy hiểm ——



"Tôi mặt mày vàng vọt, cậu đau lòng?"



"..."



Cô đơn giản cúi đầu kéo một cái băng dán, xé giấy hai bên ra, đưa cho Tạ Tùy: "Vẫn là dán một cái đi."



Tạ Tùy nhắm hai mắt lại.



Tịch Bạch không hiểu rõ lắm, nhìn Tùng Dụ Chu.



Tùng Dụ Chu cười nói: "Tùy ca đã cúi người, còn không hiểu sao, mau giúp cậu ấy dán đi!"