Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 17 : Mặt mày vàng vọt

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



Động tác của Tịch Bạch rất nhẹ, giống như chuồn chuồn lướt nước, đem băng dán dán lên miệng vết thương bên cạnh chân mày hắn.



Tạ Tùy thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở mềm nhẹ của cô gái nhỏ, tựa như một trận gió lạnh âm u, vỗ vào mặt của hắn.



Trong nháy mắt cô rút tay đi, Tạ Tùy bỗng nhiên dùng lực cầm cổ tay cô lại.



Tịch Bạch giật mình, cô cảm giác được sức nóng truyền từ bàn tay hắn, bản năng tránh thoát.



Tạ Tùy cầm tay cô, từng chút một đặt đầu ngón tay cô lên bên trên băng dán vết thương.



"Dán sát một tí."



Hắn biết mình dọa đến cô, cho nên giải thích một câu.



Thông qua miếng băng dán, cô thậm chí đụng đến xương mày hắn, mang theo độ ấm, thật cứng.



Tịch Bạch rút tay về, thậm chí còn lùi thân thể về phía sau.



Tạ Tùy đứng yên tại chỗ, bật cười: "Cảm ơn."



"Không có việc gì." Tịch Bạch nhếch miệng, dặn dò: "Cậu về sau đừng tìm người ta đánh nhau."



"Không phải đánh nhau." Tạ Tùy giải thích: "Là đấu quyền anh."



"Đó cũng là đánh nhau."



Tạ Tùy không biết phải giải thích sao cho cô phân biệt được giữa quyền anh và đánh nhau, hung dữ lẩm bẩm tiếng: "Đừng quản lão tử."



Tùng Dụ Chu vội vàng lấy cùi chỏ đâm Tạ Tùy, thật vất vả cô gái nhà người ta mới chủ động quan tâm một lần, thế mà con người này lại không hiểu, còn hung dữ như vậy. Hứ! Lúc đó người ta chạy mất thì đừng có mà khóc!!



"Tùy ca không phải có ý này, bạn học Tịch Bạch, cậu đừng để trong lòng."



"Cậu hiểu ý tôi." Tạ Tùy thản nhiên nói: "Muốn để ý, quan tâm đến tôi, chờ cậu làm người phụ nữ của tôi đi rồi tính."



"..."



Người này, chính mình cũng chỉ là con nít mới lớn, thế mà lại cứ một câu một lời "người phụ nữ của tôi".



Tịch Bạch tạm biệt bọn họ, đi tới nhóm bạn đang chờ bên cạnh.



Ân Hạ Hạ dọc theo đường đi đều ở đây nói thầm: "Tạ Tùy trước kia đối xử với cậu như vậy, cậu lại mua cho hắn băng cá nhân, nếu là tớ hả, nhất định giơ hai chân chạy trốn hắn càng xa càng tốt..."
"Nghe lời, đi nói với thầy, con không muốn làm chức chỉ đạo, trả vị trí này cho chị con."



Tịch Bạch đang vùi đầu làm bài tập, nghe vậy, ngẩng đầu nói: "Mẹ, trước kia trong giờ học 30 phút, con còn có thể vụng trộm lén đi canteen ăn bánh khoai tây, hiện tại làm chỉ đạo, mỗi ngày đều phải ra làm, nếu chị có thể nghĩ biện pháp khiến con đừng làm chỉ đạo nữa, con thật sự rất cám ơn chị."



Lời nói này của cô tương đương có kỹ xảo, vừa biểu lộ chính mình không có cố ý cùng chị gái tranh giành, lại đem bóng cao su lần nữa đá tới tay Tịch Phi Phi, còn mình thì sạch sẽ, làm như vậy, cha mẹ mới không thể chỉ trích cô.



Tịch Phi Phi chỉ vào Tịch Bạch nói: "Rõ ràng là em cố ý thể hiện, làm động tác chính xác hơn so với chị, do vậy giáo viên chủ nhiệm mới tuyển em làm chỉ đạo!"



Tịch Bạch nói: "Cha từ nhỏ đã giáo dục chúng ta, lúc được chơi thì chơi, nhưng thời điểm học tập phải thật nghiêm túc, mặc dù không muốn làm chuyện này, nhưng nếu đã làm, nên dùng tâm hoàn thành nó thật tốt, chị, việc này có vấn đề gì?"



Tịch Phi Phi á khẩu không trả lời được, sửng sốt rất lâu, sau đó xô đẩy mẹ: "Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con lấy lại công đạo!"



"Tịch Bạch!" Đào Gia Chi nói: "Ngày mai con phải đi nói với giáo viên chủ nhiệm, con muốn đem vị trí chỉ đạo này trả cho chị! Thân thể chị không tốt, con hẳn là nhường chị!"



Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói già nua: "Không cần nhường, ta thấy thân thể nó vẫn còn tốt, còn có tinh lực ở trong này già mồm át lẽ phải."



Mọi người hơi kinh hãi, Tịch Minh Chí vội vàng mở cửa phòng ra, bà Tịch chống gậy, đi đến.



"Mẹ! Tại sao mẹ đến!"



"Bà nội."



"Chào bà nội."



Bà cụ Tịch đi vào phòng, nhìn hai chị em trong phòng khách, nói: "Tiếng cãi nhau từ sân ngoài đã nghe được, có dọa người hay không!"



Tịch Phi Phi lập tức mù quáng, khóc sướt mướt: "Bà nội, Tịch Bạch em nó... nó khi dễ người! Bà nhất định phải làm chủ cho cháu!"



Tịch Bạch xiết chặt cây bút trong tay, kiếp trước, bởi vì Tịch Phi Phi nói ngọt, làm bà nội rất vui, mà cô bởi vì sợ bà nội nên quan hệ với bà vẫn luôn bất hòa, tình cảm bà đối với cô cũng rất nhạt.



"Bà nội." Cô nhu thuận gọi bà một tiếng.



Bà Tịch kéo tay Tịch Phi Phi đang lôi mình ra, cặp mắt nâu đạm bạc mà sắc bén thâm sâu liếc cô ta một chút, nhìn thấy cô tâm hoảng ý loạn: "Bà nội, bà nhìn cháu như vậy làm cái gì nha."



Bà Tịch cao giọng nói: "Năm nay công ty họp hằng năm, ta vốn muốn để cháu tham gia, cháu là chị lớn trong nhà, ta vừa lúc giới thiệu cháu với người trong công ty, nhưng hiện tại, ta thay đổi chủ ý, ngay cả vị trí của chính mình cũng không tự bảo đảm, mất liền cáo trạng khắp nơi, ỷ vào mình có chút khuyết điểm, buộc người khác phải khiêm nhường mình, người như vậy, ta không muốn mời."



Bà nhìn về phía Tịch Bạch: "Tiểu Bạch, cháu chuẩn bị một chút, cuối năm tới tham gia cuộc họp hằng năm của tập đoàn."



- ----



Editor Jin Xuan: chương này đọc cười xỉu với Tùy ca. Ăn gì mà dễ thương théeeee