Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 28 : Sân thượng

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



"Lại để tôi bắt gặp, tôi sẽ không ôn nhu với cậu."



Mềm mại hay cứng rắn Tạ Tùy đều dùng tới, những lời này đúng là có chút hiệu quả, Tịch Bạch bị dọa đến rụt tay về, lui về phía sau.



Trong mắt cô lộ ra một chút phòng bị và e ngại.



"Còn biết sợ, về sau quy củ chút."



Tạ Tùy cảm thấy vừa lòng với phản ứng của cô, dạy dỗ: "Việc không nên làm thì đừng làm, ngoan ngoãn làm đệ tử tốt của tôi."



Tịch Bạch bất mãn lên tiếng: "Ừ."



Tạ Tùy xòe tay: "Giao ra đây đi." 



"Giao cái gì?"



Tạ Tùy nhướng mày: "Cậu nói xem?"



Tịch Bạch bĩu bĩu môi, cực kì không tình nguyện lấy từ trong balo ra một bao thuốc lá vừa mới mở.



Hộp thuốc lá mỏng, hiển nhiên không có nhiều điếu, phù hợp với thẩm mỹ tinh xảo và ưu nhã của nữ giới.



Thấy tay hắn vẫn còn đưa ra, Tịch Bạch chau mày lại lấy ra một cái bật lửa, nặng nề vỗ vào tay hắn.



Tình cảnh này, thật giống như thiếu nữ hư hỏng thú nhận "hành vi phạm tội" của mình với giám thị.



Tạ Tùy hài lòng rút tay về, ngửi ngửi thuốc lá, mùi cam sành.



Hắn ngậm một điếu lên miệng rồi châm lửa.



Hàm lượng Nicotine trong thuốc lá nữ cực ít, trong hơi thở đều là hương vị cam sành, Tạ Tùy đột nhiên thích cảm giác mơ hồ mà cây thuốc lá này đem tới.



Tịch Bạch thấy thế, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Khong phải cậu cũng như vậy sao, tôi lại không thể."



"Tôi có thể, cậu không thể." Ngón tay thon dài của Tạ Tùy bị khói quấn quanh, thản nhiên thở ra một hơi.



Tịch Bạch bị phun khói vào mặt, càng thêm bất mãn nói: "Dựa vào cái gì."



"Cậu có phải cái gì cũng muốn so với tôi hay không."



Tạ Tùy kéo cô đến gần, đặt tay sau gáy cô, bức bách cô chăm chú nhìn vào mình.



Trên người thiếu nữ hiện ra hương thơm nhàn nhạt, bởi vì khẩn trương, còn có đôi chút run rẩy.



"Cậu xem cho rõ, chúng ta không phải là người cùng một dạng."



Hô hấp nóng bỏng của hắn, nhẹ nhàng chạm đến trên trán cô.



Cô giương mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong đêm tối lờ mờ, hình dáng ngũ quan của hắn thật mạnh mẽ, ánh mắt kiên định, cũng mang theo tia lạnh lẽo nào đó sợ lòng người dễ thay đổi.



Trong tròng mắt Tạ Tùy, Tịch Bạch thấy bản thân còn là một cô thiếu nữ mười bảy tuổi tỉnh tỉnh mê mê, ngây thơ không một vết dơ.



Giống như chưa từng trải qua thế sự, không biết mùi sầu khổ.



Cô liếc nhìn sang một bên, tiếng nói nhẹ nhàng: "Tạ Tùy, tôi không có tốt như cậu tưởng."



"Mặc kệ cậu là cái dạng gì, đó chính là bộ dáng mà lão tử thích."



Thời điểm thiếu niên nói ra những lời này, vẻ mặt nghiêm túc mà thành kính.



Cô cụp mắt xuống, nhếch miệng, không nói một lời.



Trong hoàn cảnh nhỏ hẹp, hắn dán chặt lên thân thể của cô, cảm giác bắp thịt toàn thân sụp đổ "bang bang".



Hắn thở dồn dập, giọng nói hơi run rẩy dò hỏi: "Tiểu Bạch, tôi muốn ôm cậu một cái..."
Tùng Dụ Chu sớm có chuẩn bị, cầm di động đi ra, nói: "Chúng tôi không hề nhúc nhích động tới một đầu ngón tay của cậu, tôi quay lại toàn bộ hành trình làm chứng cứ, nếu cậu dám lên mạng nói hưu nói vượn, thì là phỉ báng đó à nha."



Tịch Phi Phi lau nước mắt, thở phì phì chạy xuống sân thượng.



Trên sân thượng, mấy thiếu niên hai mặt nhìn nhau, xô xô đẩy đẩy đều nói có chuyện muốn rời đi.



Rất nhanh, cả sân liền trống trải chỉ còn lại hai người Tạ Tùy và Tịch Bạch, Tịch Bạch quay lưng với hắn, vẫn không quay đầu lại.



Tạ Tùy lấy bật lửa ra, "răng rắc" một tiếng, bật, lại tắt, lại bật, lại tắt...



Thẳng đến lúc chuông vào lớp vang lên, Tạ Tùy rất không được tự nhiên nói: "Tiểu Bạch, tôi muốn về học."



Hắn xoay người làm bộ muốn đi, Tịch Bạch lúc này mới xoay người, thở phì phì đi qua, dùng lực đẩy hắn một chút.



Khí lực cô rất nhỏ, mềm mại, Tạ Tùy như trước vẫn không nhúc nhích đứng ở trước mặt cô, để cô tùy ý phát tiết.



"Tôi biết, tôi không nên đối với chị cậu như vậy..." Hắn quyết định nhận sai trước: "Nhưng là do lão tử quá tức giận."



Tịch Bạch tức giận đến ánh mắt đỏ lên, yết hầu cũng ê ẩm, trong tiếng nói mang theo khóc nức nở: "Cậu căn bản cái gì cũng không biết."



Tạ Tùy nhìn Tịch Bạch lau nước mắt, tâm xoắn lên.



Hắn sợ nhất chính là thấy cô khóc.



Tạ Tùy cúi người, tay dừng ở trên vai gầy của cô, liên tục trấn an nói: "Tôi sai rồi, tôi không bao giờ khi dễ cô ta nữa, lúc ấy tôi bị tức giận làm ngu đi, tóm lại cậu đừng khóc, tôi giải thích được hay không, tôi nói áy náy với cô ta, chỉ cần cậu không khóc, kêu tôi làm cái gì cũng được!"



Tịch Bạch nức nở càng thêm lợi hại, cô dùng ống tay áo lau nước mắt.



Hắn cho rằng cô là vì lo lắng cho Tịch Phi Phi nên mới khóc, căn bản không phải, trời biết giây phút cô nghe được Tạ Tùy đưa Tịch Phi Phi đến sân thượng, thế giới của cô đột nhiên trở nên một mảnh kinh hãi và u ám.



Ngay cả chính cô cũng không dám dễ dàng làm gì đó với Tịch Phi Phi, Tạ Tùy làm sao dám!



Bệnh tình của Tịch Phi Phi là tờ giấy thông hành giúp chị ta tung hoành làm loạn không bị ngăn cản ở trên thế giới này, ai dám trêu chọc chị ta cũng đều sẽ bị cả thế giới phỉ nhổ, nhục mạ, thậm chí bị buộc lại không chỗ dung thân.



Tịch Bạch rất hiểu loại đau thương này, gần như có thể hủy diệt một người.



Tạ Tùy hắn sao có thể xúc động như vậy, một bước vô ý đi sai, cả đời đều không thể trốn thoát!



Tạ Tùy không biết nên làm gì bây giờ, hắn không khống chế được cảm giác giày vò và áy náy trong lòng, chỉ có thể hung hăng ôm cô vào trong ngực, hai tay rất dùng sức ôm chặt cô.



Hắn sợ mất đi cô, lâm vào trong sự kinh hãi vô tận: "Cậu nói một tiếng, lão tử có thể từ trên lầu này nhảy xuống, chỉ cần cậu hả giận."



Tịch Bạch bị hắn ôm đến không thở nổi, kịch liệt ho khan lên, Tạ Tùy lập tức buông cô ra, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, khó chịu còn hơn chết.



Nhẹ không được nặng không được, hắn thật sự không biết nên làm sao bây giờ, hắn đau lòng chết đi được!



"Tạ Tùy, tôi có thể nêu một cái yêu cầu với cậu không?"



Tịch Bạch dùng tay áo lau sạch sẽ nước mắt, ngước mắt nhìn hắn.



Nhìn ánh mắt ướt sũng của cô, đừng nói một cái yêu cầu, mấy trăm nghìn cái yêu cầu hắn đều đáp ứng.



"Ừm." Hiện tại, hắn ngoan giống như con gấu trắng: "Tôi có thể giải thích, tôi sẽ đi ngay bây giờ nói xin lỗi cô ta."



Cái gì tôn nghiêm, cái gì mặt mũi, mấy thứ này ở trước mặt cô, vô nghĩa!



"Không cần nói xin lỗi." Tịch Bạch kéo góc áo Tạ Tùy: "Tôi không phải muốn nói cái này."



Tạ Tùy khó hiểu nhìn cô, lại nghe cô khàn khàn từ từ nói: "Về sau, lúc cậu không khống chế được tính tình thì trước khi làm bất cứ chuyện gì, hỏi chính mình một vấn đề."



Tạ Tùy nhíu mày: "Vấn đề gì?"



Tịch Bạch ngẩng đầu, nhìn bầu trời xám xịt nặng nề, trầm thấp nói——



"Người đó, liệu có đáng giá để cậu đánh đổi cả quãng đời còn lại để chuộc tội hay không."