Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 29 : Tiểu tình nhân

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



Buổi chiều, tiết toán số làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ, Tạ Tùy chống cùi chỏ lên ghế, ánh mắt lượn ra cây ngô đồng giống Pháp ngoài cửa sổ.



Không biết tên chim chóc nào gào to xẹt qua, bóng cây rung rinh.



Hắn dùng đầu ngón tay linh hoạt quay nhanh cây bút màu đen, đôi mắt tựa như không có tiêu điểm.



Bút rớt lên trên bàn, hắn thuận tay lấy di động ra, soạn một cái tin nhắn ——



"Tiểu Bạch, trước kia chúng ta thật sự không quen nhau?"



Soạn xong, hắn suy nghĩ một lát, lại xóa bỏ...



Không đầu không đuôi, giống người bị bệnh thần kinh.



Tạ Tùy xác định trong quá khứ mình không biết Tịch Bạch, cũng không biết vì sao... cô giống như còn hiểu rõ hắn hơn chính bản thân hắn.



Có lẽ, ở kiếp trước hai người có duyên phận, nói không chừng cô đúng là tiểu tình nhân của mình.



Bằng không tại sao lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, hắn liền không thể dứt ra được.



Mỗi đêm đều ở đây nghĩ, tùy thời tùy khắc đều ở đây nghĩ, nghĩ muốn cô... Nghĩ đến nhanh mất mạng.



Tạ Tùy lần nữa phấn chấn tinh thần, xóa mấy chữ này rồi tiếp tục gõ chữ ——



"Tiểu Bạch, tôi sẽ nghe lời của cậu."



Nhấn gửi đi.



Còn có chút khẩn trương nho nhỏ.



Vốn cho rằng tiểu tình nhân của hắn sẽ không nhắn lại, nhưng cái tin nhắn đó vừa mới gửi đi không quá nửa phút, di động lại rung lên.



Tạ Tùy cũng rung theo.



Trái tim hắn bang bang đập loạn, đầu ngón tay mở màn hình di động.



Tịch Bạch trả lời rất ngắn gọn: Nghiêm túc nghe giảng bài.



Tạ Tùy cong cong khóe miệng, nghe lời buông di động xuống, từ trong hộc bàn lấy ra một cuốn sổ mới tinh, đặt ngay ngắn chỉnh tề trên mặt bàn, sau đó nâng quai hàm bắt đầu nghe giảng bài.



Thầy giáo dạy toán ở trên bục giảng hàm số lượng giác, hắn nhìn những cái đường vòng cung, đồ thị kia, cảm giác như đang nghe Thiên Thư, ngáp một cái, lấy lại tinh thần, kiên nhẫn nghe tiếp...



Phía sau, Tương Trọng Ninh khều khều Tùng Dụ Chu, thấp giọng nói: "Này, cậu nói xem có phải là Tùy ca đang nghe giảng không?"



Tùng Dụ Chu nhìn Tạ Tùy, tầm mắt của hắn di chuyển theo thân hình của thầy giáo.



"Tớ cảm thấy, hắn có thể là đang lên kế hoạch... làm sao để đánh thầy một trận."



**



Tạ Tùy nghe lời Tịch Bạch nói, không hề đi gây sự với Tịch Phi Phi, cũng không có tìm trường học bàn cãi.



Tịch Bạch nói mình có biện pháp giải quyết chuyện này, hắn không cần nhúng tay.



Tạ Tùy tin tưởng Tịch Bạch có thể có biện pháp, nhưng hắn biết, tài cán duy nhất bây giờ của hắn chính là ngoan ngoãn nghe lời của cô, không cần lại gây họa cho cô.



Bảy giờ tối, màn đêm chậm rãi phủ xuống, trên bầu trời lất phất mưa rơi.



Sân thể dục, mấy nam sinh đánh bóng rổ xong, khoác áo khoác chuẩn bị rời khỏi trường.



Lúc đi ngang qua chỗ đậu xe, Tạ Tùy thoáng nhìn thấy chiếc xe đạp màu trắng quen thuộc kia, lẻ loi đứng tại dãy vị trí thứ hai.



Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn bốn phía, không còn nhiều học sinh ở lại trong trường học, tòa nhà đèn đuốc sáng trưng bên đó, là kí túc xá cho học sinh ở lại trường buổi tối.



Cô còn không chưa rời đi sao?



"Sao vậy?" Tùng Dụ Chu thấy Tạ Tùy dừng bước lại, không hiểu hỏi: "Quên đồ?"



Tạ Tùy thuận miệng: "Ừ, các cậu đi về trước đi, tôi còn có việc."



"Được, cậu cũng đừng về muộn quá."



Tạ Tùy xoay người chạy lên lầu ba, đi đến cửa phòng học ban 1.



Trong phòng học thưa thớt có mấy học sinh đang tự học buổi tối, nhưng không thấy bóng dáng của cô, bàn cô cũng trống rỗng.



Không ở phòng học?



Tạ Tùy tìm khá lâu, không gặp được người muốn gặp, đi bộ ra khỏi tòa nhà, vừa vặn nhìn cửa hội trường đối diện, cô gái cõng đàn violoncello cồng kềnh, chậm rãi đi vào.



Hắn cười nhẹ, tăng tốc độ đi nhanh qua.



Hội trường không một bóng người, trong hành lang từng hàng đèn được bật, hắn tới gần, dần dần sáng sủa.



Tạ Tùy nghe được bên trong truyền ra tiếng đàn violoncello trầm thấp nức nở.



Hắn chậm rãi đi qua, đứng bên cửa, nhìn vào hội trường trống trải  ——



Cô nàng mặc áo lông trắng cao cổ, hai chân tách ra ngồi ở chính giữa sân khấu, đàn violoncello đặt vào giữa hai chân cô, cô cúi đầu, đắm chìm trong điệu nhạc của mình.



Giai điệu phảng phất tràn đầy những tia nắng ấm áp, cô dùng một loại tự thuật ngữ điệu, miêu tả về sinh và tử, về yêu tốt đẹp, về luân hồi và câu chuyện hy vọng.



Làn điệu bình tĩnh an yên, lại cất giấu ba phần than thở và gợn sóng.



Tạ Tùy ôm cánh tay dựa lên cánh cửa, ngắm nhìn cô. Gương mặt cô ửng hồng, nhắm chặt mắt, lông mi dài và dày, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.



Lúc này, cô thật là đẹp đến chấn động lòng hắn.



Mỗi một tế bào trong Tạ Tùy, giống như bị từng giai điệu ở đây của cô làm run rẩy.



Thẳng đến lúc chấm dứt, Tịch Bạch chậm rãi mở mắt ra, chạm vào mắt của Tạ Tùy vài giây.



Một đôi mắt sáng quắc và đào hoa ẩn giấu dưới làn mi ngắn ngủn kia của hắn lóe lên ánh sáng.



Ánh mắt chuyên chú như vậy, thiếu đi vài phần ngả ngớn, có nhiều thu liễm và cẩn thận hơn.



Tịch Bạch không biết tại sao Tạ Tùy lại xuất hiện ở nơi này, càng không biết hắn đã đứng bao lâu.
Hắn đứng ở vị trí thật mẫn cảm, nếu Tịch Bạch thật sự mở máy chiếu, Tạ Tùy tất nhiên sẽ bị liên lụy, đến lúc đó trường học nhất định gây sự với hắn.



Bây giờ đang tiến hành truyền hình trực tiếp, danh dự của Tịch Phi Phi và danh dự của trường học là buộc cùng một chỗ...



Tịch Bạch hạ quyết tâm làm chuyện này, mọi hậu quả đều không sợ, nhưng nếu Tạ Tùy tham dự chuyện này, cô liền không thể không thận trọng suy tính.



Vì vặn ngã Tịch Phi Phi, đoạt lại điểm cộng thi đại học, cô sẽ phải liên lụy Tạ Tùy...



Tịch Bạch lặng lẽ giấu điện thoại di động vào trong balo.



Bỏ.



Chỉ có thể vứt bỏ.



Cô tuyệt đối sẽ không làm nửa điểm không tốt tới Tạ Tùy, cho dù hắn cái gì cũng không biết.



Trên đài, MC mỉm cười hỏi Tịch Phi Phi: "Phi Phi, nghe nói em thi đấu biểu diễn lấy được hạng nhất, thi đại học được cộng thêm ước chừng mười điểm, có chuyện này sao?"



Tịch Phi Phi nói: "Đúng là có chuyện như vậy, vũ đạo lúc ấy của em được giám khảo nhất trí tán thành, ở đây, em muốn đặc biệt cảm ơn giám khảo, cảm ơn thầy Lạc Thanh cho em cơ hội, còn có người nhà, là bọn họ vẫn luôn ở sau lưng lặng lẽ ủng hộ em, để em đi đến hôm nay, không có bọn họ, khả năng em đã sớm bỏ cuộc..."



Cô lại vừa nói vừa bắt đầu lau nước mắt, kỹ xảo biểu diễn, Tịch Phi Phi tuyệt đối là Oscar ảnh hậu.



Nghe cô than thở khóc lóc kể, hiện trường cũng có không nữ sinh mù quáng theo.



MC chuyển tới đề tài khác: "Tôi còn nghe bạn học nói, lần tranh tài này có xảy ra một chút việc nhỏ ngoài ý muốn, giống như trước lúc thi đấu, đàn violoncello của em gái bị mất, Phi Phi vô cùng lo lắng, giúp em mình nơi nơi tìm kiếm, Phi Phi có thể nói cụ thể cho chúng tôi nghe một chút không?"



"Ách, có chuyện như vậy." Tịch Phi Phi mỉm cười nói: "Cũng không có gì quá lớn, đàn violoncello hẳn là bị đối thủ cạnh tranh không có ý tốt trộm đi, nhưng mà sau này lại tìm được, em cũng không muốn nhắc tới chuyện này, chung quy mọi người đều là bạn học với nhau, ai cũng sẽ phạm sai lầm, em không muốn truy cứu."



"Phi Phi thật đúng là rộng lượng."



...



Thời gian một giây một phút trôi qua, Tịch Bạch đặt di động chặt chẽ trong túi, không có lấy ra.



Chương trình đã đi được hai phần ba.



Tạ Tùy kinh ngạc nhìn Tịch Bạch, làm động tác tay với cô, tựa hồ là đang thúc giục gấp rút gì đó.



Hắn quả nhiên là biết, khó trách hắn lại trực tiếp chạy đến tầng hai xem, người này...



Tịch Bạch giả vờ không thấy các loại ám chỉ của Tạ Tùy, Tạ Tùy không thể chần chừ, lấy di động gửi tin nhắn cho cô——



"Cậu còn chờ cái gì."



Tịch Bạch trả lời hắn: "Tôi không có chờ gì cả."



"Làm, không phải đều đã chuẩn bị xong rồi sao, thả đi."



"Tạ Tùy, chuyện này dừng ở đây."



"Vì sao?"



Tạ Tùy cúi đầu nhìn Tịch Bạch, trong mắt cô một mảnh bình thản, nhưng cái đó không phải là mềm lòng, mà là một loại khó có thể cân nhắc... nhẫn nại.



"Tại sao?" Tạ Tùy không buông tha: "Đều đã chuẩn bị xong, vì sao buông tay?"



Tịch Bạch bị hắn làm cho có chút phiền lòng, nếu không phải lòng hiếu kỳ của hắn nặng như vậy, tất cả đều hẳn là dựa theo kế hoạch tiến hành, hắn còn không biết xấu hổ ở trong này chất vấn cô.



"Tạ Tùy, bây giờ cậu rời khỏi chỗ đó, tôi lập tức thả video."



Cô thở phì phì gửi tin nhắn này đi, không quá mấy giây lại bị cô thu hồi về.



Tịch Bạch biết mình nói lỡ miệng, cho nên tranh thủ thu hồi, ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy.



Ánh mắt Tạ Tùy từ màn hình di động dời lên, tốt tăm nhìn cô.



Tịch Bạch trong đầu lộp bộp một chút.



Xong.



Hắn thấy được.



Tạ Tùy sở dĩ đứng ở nơi đó là vì muốn đem mọi chuyện ôm vào người mình, để cô an toàn.



Nhưng Tạ Tùy hoàn toàn không hề nghĩ đến, Tịch Bạch sẽ bởi vì hắn mà buông tay toàn bộ kế hoạch.



Trong lòng vừa ngọt lại vừa khổ.



Hắn bất chấp, xoay người nhặt máy chiếu mini góc bên cạnh lên, trực tiếp tiến hành thao tác, nhấn nút truyền phát.



Tịch Bạch vội vã đứng lên, chen lấn vượt qua một loạt thân hình, chạy tới tầng hai.



Có thầy giáo duy trì kỉ luật ngăn cô lại, bắt cô trở lại vị trí của mình, không được ảnh hưởng tới tiết mục trực tiếp.



Đúng lúc này, trên vách tường đen, đột nhiên phóng ra một màn hình tựa như chiếu phim điện ảnh.



Hiện trường xao động lên, không ít học sinh bị hình ảnh trên tường hấp dẫn chú ý, nghị luận ầm ĩ.



Trong studio, Tịch Phi Phi đứng dậy, con mắt trợn tròn, khó có thể tin nhìn hình chiếu trên tường.



Con ngươi Tịch Bạch co rút mạnh lại, đó cũng không phải là đoạn video thi đấu cô chuẩn bị!



Mà là... là hình ảnh video Tịch Phi Phi trộm đàn!



Mặc dù camera cũng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra, người ôm đàn lén lút bước ra từ phòng luyện tập trong hình, hiển nhiên là Tịch Phi Phi!



Video cắt nối biên tập thành vài đoạn, đều là hình ảnh được chụp từ các camera khác nhau, nối liền lại, có thể nhìn được, Tịch Phi Phi trộm đàn đi ra khỏi phòng luyện tập, ngang qua vườn hoa không người, đi tới núi sau trường học.



Đoạn video này... so với đoạn video thi đấu trước đó Tịch Bạch định phát càng dã man hơn, đủ để đặt Tịch Phi Phi vào tình thế hoàn toàn không thể cứu vãn!



Càng quan trọng hơn là, nội dung đoạn video này có quan hệ không lớn với Tịch Bạch, chỉ cần cô không chủ động thừa nhận, không ai sẽ hoài nghi sự kiện lần này là do cô chủ mưu.



Tịch Bạch khó có thể tin quay đầu lại, cách đó không xa, Tạ Tùy cầm máy chiếu mini, xa xa nhìn cô.



Tịch Bạch hiểu được đáy mắt hàm xúc ý tứ của hắn.



Hắn đổi mới nội dung video, hơn nữa chuẩn bị ôm tất cả đến trên người mình.