Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 30 : Bá đạo sủng ái

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



Mười phút trước vừa mới nói tới chuyện mất đàn, mà mười phút sau, video Tịch Phi Phi lén lút trộm đàn từ phòng tập luyện lại hiện rõ, các học sinh nhốn nháo phản ứng ——



Thế nhưng người trộm đàn chính là cô ta, đây không phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao!



Đường Tuyên Kỳ lúc trước tự dưng bị vu oan trộm đàn, thấy vậy liền đứng lên, cao giọng hô: "Hóa ra thật sự là vừa ăn cướp vừa la làng! Khó trách đàn vừa mới mất cậu đã chạy đến văn phòng để bôi đen tôi, còn muốn hãm hại tôi!"



Bạn học xung quanh lập tức hỏi Đường Tuyên Kỳ rốt cuộc là thế nào, Đường Tuyên Kỳ liền nói ra chuyện Tịch Phi Phi khi đó tự dưng vu khống cô trộm đàn, còn ấn đầu cô bắt nói xin lỗi, thậm chí uy hiếp nếu cô không xin lỗi, sẽ bóc phốt cô trên mạng internet, kích động fans tấn công cô, để cô biến thành An Khả Nhu thứ hai!



Các học sinh nhìn về phía đại sảnh nơi Tịch Phi Phi đang đứng, không khỏi chảy mồ hôi lạnh, cảm thấy cô ta quả thực không khác gì một ma nữ mặt dữ tợn đáng sợ.



Mặt Tịch Phi Phi hoàn toàn trắng bệch, khi thì nhìn nhìn người MC, khi thì lại xem video trên tường, thân thể nhịn không được run rẩy không ngừng.



"Tên lừa đảo!"



"Tâm địa này... thật đáng sợ."



"Mẹ con ơi, đây mà là nữ thần thánh thiện sao, là ma quỷ mới đúng!"



"Trời ạ, tình thế hôm nay đảo ngược, lão tử tâm phục khẩu phục."



...



Các học sinh chụm đầu ghé tai, thấp giọng nghị luận, dù MC có năng lực ứng biến rất tốt thì cũng bị sự cố đột ngột này làm cả kinh nói không nên lời.



Các lãnh đạo Bộ Giáo Dục dưới sân khấu phản ứng chậm nửa nhịp hơn so với học sinh, nhưng sau khi xem rõ sự tình liền dồn dập đứng dậy, trầm mặt đi ra khỏi hội trường.



Hiệu trưởng Trần vội vàng đuổi theo: "Ngài Lưu, ngài Lưu, ngài đừng nóng giận, có hiểu lầm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!"



"Đây chính là học sinh ngoan mà trường học các ông bồi dưỡng được!"



"Không, không không, bên trong khẳng định có hiểu lầm! Ngài Lưu, ngài nghe tôi giải thích!"



"Không cần giải thích, trò khôi hài dừng ở đây!"



Các lãnh đạo đồng loạt phẩy tay áo bỏ đi.



Tịch Phi Phi nhìn các học sinh dưới thính phòng, thần sắc bọn họ khác nhau, có tức giận, cũng có đồng tình, càng có phần đông quần chúng qua đường xem kịch vui...



Cô biết, xong, tất cả đều xong.



Cuối cùng, cô nhìn thấy Tịch Bạch đứng đằng xa.



Mặt Tịch Bạch không thay đổi chăm chú nhìn cô, giống như người thẩm phán.



Tịch Phi Phi rốt cuộc hiểu rõ, vì sao trong khoảng thời gian này Tịch Bạch lại bình tĩnh như vậy, ẩn nhẫn không phát, cô liền biết... liền biết nó không có ý tốt lành gì!



Hóa ra là chờ cô đâm đầu vào!



Tịch Phi Phi chậm rãi đứng lên, cảm giác bầu trời quanh mình xoay chuyển điên cuồng, phút chốc, cô té xỉu!



Studio lập tức loạn hết cả lên, MC sợ tới mức la to, lập tức kêu người xung quanh gọi xe cứu thương 120...



Tịch Bạch không hề dừng lại, ba hai bước chạy ra hội trường, vừa lúc gặp được "người khởi xướng" - Tạ Tùy bị hai bảo vệ kéo từ lầu hai xuống.



Bảo vệ khống chế tay hắn, lại bị hắn không kiên nhẫn hất ra.



Hắn vẫn bất cần như trước, rất không khách khí nói: "Đừng chạm vào lão tử, tự đi được."



Đi ngang qua bên người Tịch Bạch, sắc mặt Tạ Tùy nhu hòa hơn chút, hắn nhấp đôi môi khô, ném cho cô một ánh mắt yên tâm.



Tịch Bạch muốn giải thích, nhưng cô không biết phải nói với ai, hiện trường cũng đã lộn xộn, xe cứu thương, bác sĩ y tá, còn có tổ chức sơ tán học sinh, thầy cô giáo gọi điện thoại cầu tình với lãnh đạo trong cục.



Tịch Bạch trơ mắt nhìn Tạ Tùy bị bảo vệ mang ra ngoài, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.



Cô vốn chỉ chuẩn bị video biểu diễn, đoạn video này tuy rằng có thể sáng tỏ lời nói dối của Tịch Phi Phi nhưng lại không đến mức dồn chị ta vào chỗ chết.



Tạ Tùy đột nhiên chặn ngang một cước, thay thế bằng video Tịch Phi Phi trộm đàn, như vậy tương đương với việc làm lộ ra phẩm hạnh thấp kém của Tịch Phi Phi và việc Đức Tân Cao Trung bao che dung túng chị ta phạm sai lầm, đồng thời đẩy dư luận đến đầu ngọn sóng gió.



Mà một mình hắn gánh chịu khả năng sẽ gặp phải hậu quả không lường.



Trùng sinh một mạng, Tịch Bạch không muốn liên lụy hắn vào trong kế hoạch báo thù của mình, thật đáng chết... vận mệnh hai người cứ tựa như dây leo quấn quanh, căn bản không có cách rành mạch phân chia thành hai đường thẳng song song.



Đi ra khỏi tòa nhà, Tịch Bạch nhìn trời cuồn cuộn mây, gió lạnh buốt thấu xương gào thét bên tai, lướt qua hai má mềm mại của cô như dao cắt.



Gió thổi mưa giông trước cơn bão.



Ân Hạ Hạ cầm di động chạy tới, hưng phấn muốn cho cô xem những fans của Tịch Phi Phi sụp đổ trên mạng internet đang điên loạn bình luận, nhưng Tịch Bạch lại im lặng nhìn trùng điệp mây đen ở phương xa.



Thật lâu sau, Ân Hạ Hạ khó có thể tin mở to hai mắt.



Tịch Bạch khóc.
Tạ Tùy cầm di động, ngẫm nghĩ rất lâu, gửi đi một cái tin nhắn cho Tịch Bạch: Tôi đã đi ra, không cần lo lắng.



Suy tính một lát, hắn xóa đi "không cần lo lắng", chỉ lưu lại bốn chữ phía trước, nhấn gửi đi.



Tịch Bạch ngồi xếp bằng ở bên giường, nhìn tới bốn chữ hắn gửi đến, thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Rất nhanh, Tạ Tùy lại gửi vài chữ tới ——



"Có thể gặp mặt không?."



Tịch Bạch: "Hửm?"



"Trên người hiện tại không có tiền, bụng có chút đói."



Tịch Bạch buông di động, cúi đầu tiếp tục làm bài tập, nhưng khó có thể tập trung lực chú ý, hai phút sau, cô chăm chú nhìn dòng tin nhắn đó, rốt cục vẫn phải mềm lòng.



"Bây giờ cậu ở đâu?"



**



Cuối phố, Tạ Tùy từ xa trông thấy Tịch Bạch, cô mặc một bộ áo quần rộng, tóc đuôi ngựa, còn mang găng tay lông xù trắng.



Cô nhìn thấy hắn, bước đi nhanh hơn.



"Răng rắc" một tiếng, Tạ Tùy bật lên ngọn lửa, để ngay trước mặt cô.



Cặp mắt đen sáng trong veo, cánh môi hồng nhuận, trên lông mi cong cong phảng phất hơi nước.



Tạ Tùy thấy cô, tâm đều co quắp.



"Cậu muốn ăn gì?" Tịch Bạch ôn nhu hỏi hắn: "Lúc này, rất nhiều quán đã đóng cửa, cậu muốn ăn đồ nướng không, gần đây có một tiệm..."



Lời cô còn chưa dứt, Tạ Tùy đột nhiên bước lên một bước, ôm cô vào trong lòng.



Trên người của hắn mơ hồ tản ra hương vị rỉ sắt nào đó, có chút giống máu tươi, lại giống như không phải... Tịch Bạch không thể diễn tả đây là mùi hương gì, nhưng đó là mùi thuộc về Tạ Tùy, cô cũng không bài xích.



Hắn mặc áo jacket, vải thật cứng, chạm vào da thịt mềm của cô có chút khó chịu.



Tịch Bạch trầm giọng hỏi: "Tạ Tùy, cậu bị thương sao?"



"Không có." Tiếng hắn khàn khàn: "Lão tử... bị nhốt ba ngày, nhớ cậu, muốn điên rồi."



Tịch Bạch đưa tay che ở trước ngực, đẩy đẩy hắn, nhưng không có xê dịch, thiếu niên ôm càng chặt hơn, chặt đến mức bắp thịt phát run, như là muốn ấn cô vào sâu trong thân thể của mình.



Tịch Bạch bị hắn ôm đến hô hấp không thông, sặc sặc, kịch liệt ho khan lên.



Tạ Tùy lập tức buông lỏng cô ra, cẩn thận từng li từng tí thay cô vỗ về phía sau lưng, thuận thuận khí.



"Cậu...đừng thô bạo như vậy mà."



"Thật xin lỗi."



Đối đãi với cô gái mềm mại như hoa này, nhẹ thì không giải khát, nặng lại sợ làm hư, hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ.



Tịch Bạch lấy ví tiền, cầm ra 200 đồng tiền nhét vào trong túi quần Tạ Tùy: "Cậu lấy đi ăn cơm chiều, tôi đi về trước."



Trong nháy mắt cô rút tay ra, Tạ Tùy cầm cổ tay thon dài của cô lại: "Cậu có thể đừng giận tôi không."



Tịch Bạch cụp mí mắt, thản nhiên nói: "Chuyện gì."



"Chuyện tôi tự chủ trương."



May mắn thay hắn còn biết mình đã tự chủ trương.



Thật ra, trong lòng Tịch Bạch đã suy nghĩ đến một ngàn điều một vạn điều muốn mắng hắn, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới hắn bị giam giữ hết ba ngày, Tịch Bạch thật sự không đành lòng trách cứ hắn một chữ.



"Cậu... cậu mau tỉnh táo lại đi." Cô kéo kéo cổ tay của mình: "Đừng tới hỏi tôi."



Tạ Tùy không buông tha nói: "Tôi đã tỉnh lại tốt, tôi sẽ bồi thường cho cậu."



Nghe nói như thế, Tịch Bạch quay đầu, tò mò nhìn hắn: "Cậu muốn bồi thường như thế nào?"



Tạ Tùy thản nhiên cười cười, thừa dịp cô không chú ý, nâng khuôn mặt cô lên, dùng lực hôn một cái lên trán của cô.



"Khốn kiếp!" Tịch Bạch lui về phía sau hai bước, mắng: "Hạ lưu!"



Tạ Tùy nhún vai, lấy 200 đồng tiền trong túi ra rồi giơ giơ lên, cố ý kéo dài giọng nói: "Cám ơn cậu mời tôi ăn ~ cơm, no rồi, về đây."



Nhìn bóng lưng hắn dần dần biến mất tại hoàng hôn rực rỡ cuối ngã tư đường, Tịch Bạch nâng tay xoa xoa trán của bản thân, trên da còn lưu lại cảm xúc từ đôi môi khô ráo của hắn.



"Xú tiểu tử..."