Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 36 : Năm mới vui vẻ

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



"Nếu chị còn không học được hai chữ cúi đầu, thế thì chị hãy cố chịu đựng cảm giác vắng vẻ cô độc một chút đi."



Tịch Phi Phi nhìn chằm chằm Tịch Bạch, cảm thấy cô như một con người xa lạ.



Tự tôn và kiêu ngạo bắt Tịch Phi Phi phải lựa chọn giữ cao đầu, quay người rời đi, không mở miệng cầu xin cô một chữ.



Tịch Bạch biết Tịch Phi Phi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nếu chị ta dễ dàng buông tha cho người khác như vậy thì lúc trước khi Tịch Bạch bẻ gãy "cánh" của chị ta, chị ta đã nên buông tay.



Nhưng Tịch Phi Phi không có, trùng sinh trở lại khiến cô là người hiểu rõ tính tình của Tịch Phi Phi hơn ai hết.



Đoạn thời gian đó, Tịch Phi Phi một ngày cũng chưa từng chịu yên tĩnh, cô ta không ngừng tạo áp lực cho cha mẹ, hi vọng bọn họ gọi điện thoại cho bà nội giúp mình hoà giải, cô ta thật sự rất muốn tham gia cuộc họp hằng năm của tổng công ty, hi vọng bà nhìn thấy tình trạng sức khoẻ ốm yếu của cô ta mà khoan hồng, thỏa mãn tâm nguyện của mình.



Đào Gia Chi thương con gái, không chỉ gọi điện thoại cho bà Tịch mà thậm chí còn tự mình đi cầu tình, nhưng ngay cả mặt bà cũng không có nhìn thấy, trợ lý luôn luôn viện cớ bà Tịch bề bộn nhiều việc, không có thời gian gặp người khác.



Trưởng bối vẫn phải giữ mặt mũi cho hậu bối, cho nên sẽ không ngay mặt cự tuyệt, nhưng bà có thể lựa chọn không nghe, không thấy.



Tịch Phi Phi triệt để mất hết hảo cảm của bà nội Tịch, dù cho cô ta có cực lực năn nỉ cha mẹ giúp đỡ biện hộ cho cũng đều vô ích.



Advertisement / Quảng cáo



Mà tất cả việc này, đều là Tịch Bạch ban tặng!



Họp hằng năm tiến hành vào 8 giờ tối, buổi chiều, người làm trong nhà lấy váy dự lễ ra, phát hiện tại vị trí eo trên váy có một đường cắt dài.



Dì giúp việc vô cùng khẩn trương: "Đây là không cẩn thận làm hỏng rồi sao, dì rõ ràng rất cẩn thận cất đi mà."



Đường cắt này nằm ở vị trí khuất, không dễ dàng nhìn thấy, lại ở chỗ quan trọng nhất, nếu không kịp thời xử lý, rất có khả năng Tịch Bạch sẽ làm trò cười ở buổi họp.



Tịch Bạch quay đầu nhìn Tịch Phi Phi, chị ta ôm cánh tay đứng trên cầu thang, mặt không chút thay đổi nhìn xuống cô.



Ánh mắt của chị ta rõ ràng là muốn nói ——



Lưỡng bại câu thương (Cả hai cùng bị thương tích, tranh đấu mà không bên nào có được lợi gì).



Nếu mày làm tao không được đi họp hằng năm, vậy thì mày cũng không thể đi được.



Tịch Phi Phi cho rằng Tịch Bạch sẽ lập tức giận dữ chất vấn mình, cô ta đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chọc giận Tịch Bạch, làm nó điên cuồng, Tịch Phi Phi sẽ giả bộ chịu ủy khuất té xỉu, đẩy hết tội lên đầu Tịch Bạch, để cha mẹ và bà nội nhìn rõ bộ mặt thật của con nhỏ đó.




Trùng sinh trở về, cô đã quyết tâm không quay đầu, không để ai làm hại mình, một là chết, hai là xinh xắn đẹp đẽ sống sót, để những người đã từng làm tổn thương cô đều phải bị báo ứng.



Nhưng rất nhiều lúc Tịch Bạch thật sự cảm thấy... rất mệt mỏi.



Cô tựa như một sợi dây thun, luôn luôn căng thẳng, không biết đến lúc nào sẽ đứt đoạn.



Tạ Tùy cầm một túi đồ ăn và bia đi ra từ trong siêu thị, xa xa nhìn thấy một cô gái ngồi một mình trên băng ghế ven đường.



Cô cúi đầu, mắt ươn ướt nhìn dòng sông chảy, có đôi chút run rẩy.



... Khóc?



Tâm Tạ Tùy bỗng nhiên như bị dao rạch một đường, đau đến cả người run lên.



Tạ Tùy chưa bao giờ và sẽ không bao giờ đồng tình với những kẻ yếu đuối mau nước mắt, hắn lạnh nhạt đến mức tựa như một vị tướng, ôm chặt kiếm ngồi một mình ở cô thành, liếc nhìn vương quốc trống rỗng này.



Advertisement / Quảng cáo



Trên thế gian không có bất cứ chuyện gì đáng giá để hắn dừng chân lại, có phong ba bão táp cũng chẳng sợ một giây.



Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tịch Bạch khóc, Tạ Tùy cảm giác tường thành trong mình chốc lát sụp đổ.



Hắn chậm rãi bước đến.



Tịch Bạch cảm giác có người đi đến bên cạnh mình, cô xoa xoa đôi mắt đỏ ửng, ngẩng đầu.



Khuôn mặt Tạ Tùy trầm tĩnh, ánh mắt ôn nhu, lộ ra thần sắc phức tạp.



Tịch Bạch lau nước mắt, ôm lấy hộp váy đứng dậy, nhìn về phía hắn nói một tiếng: "Năm mới vui vẻ."



Trong nháy mắt đó, Tạ Tùy bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, không nói một lời kéo cô lại, dùng lực ấn người cô vào trong ngực của mình.



"Không được khóc."



Tôi không cho phép cậu khóc.



Giây phút ôm cô vào lòng, tuyết bay lả tả đầy trời.