Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 37 : Họp hằng năm

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



Tuyết bay lả tả trong không gian, người đi đường bước đi nhanh hơn, vội vàng về nhà đoàn tụ với gia đình, không có ai chú ý tới đôi nam nữ đang gắt gao ôm nhau trên đường.



Tịch Bạch giẫy dụa một chút, lại bị hắn ôm chặt hơn nữa.



Tịch Bạch rốt cuộc buông tay, chậm rãi nắm lấy một góc áo Tạ Tùy, chất vải thật cứng và khô ráp.



Trên người hắn có mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt.



"Tạ Tùy, không sao."



Khóe mắt cô ửng hồng, lông mi dài bị nước mắt làm dính dính vào nhau, nhìn đáng thương vô cùng.



Giọng hắn trầm thấp: "Ai khi dễ cậu?"



Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn hắn một chút, con ngươi thâm thúy cùng hàng chân mày bị cắt đứt, trông thật hung dữ.



Cô lắc lắc đầu, ngồi lại trên băng ghế, cẩn thận từng li từng tí lấy chiếc váy ra, cho Tạ Tùy xem: "Là do váy hỏng rồi."



Tạ Tùy ngồi bên cạnh cô, sờ sờ váy, biểu tình hiển nhiên khó có thể tin tưởng: "Chỉ vì cái váy rách này mà hôm 30 cậu ngồi trên đường khóc?"



Tịch Bạch cố chấp đoạt lại váy trong tay hắn, lẩm bẩm nói: "Đây không phải là cái váy rách, đây là váy dự lễ bà nội cho tôi."



Tạ Tùy thật sự rất là không hiểu suy nghĩ hiện tại của cô gái nhỏ này, vì chuyện này mà khóc một hồi, hắn thiếu chút nữa còn tưởng rằng cô đã trải qua sinh ly tử biệt gì đấy.



Tạ Tùy nhìn bộ váy xinh đẹp đó, thoải mái nói: "Hỏng thì thôi, không cần vì cái này mà uổng phí nước mắt."



Nước mắt cô thật trân quý, ít nhất, với hắn mà nói, vô cùng trân quý.



"Cậu không hiểu rõ." Tịch Bạch cắn cắn môi: "Tôi đã chuẩn bị rất lâu vì cuộc họp hằng năm này, váy hỏng rồi, tôi không thể đi nữa."



"Nhất định phải mặc cái này? Đổi một cái khác được không?"



"Tôi không có một chiếc váy thứ hai nào để thay đổi cả." Tịch Bạch nhẹ nhàng vuốt ve viền ren vải mỏng, ôn nhu nói: "Đây là cái váy dạ hội duy nhất của tôi."



Tạ Tùy nhìn đáy mắt cô thất lạc, trong lòng thật nhiều tư vị, hắn đứng dậy nhét cái váy vào trong hộp: "Đi thôi."



Tịch Bạch kinh ngạc nhìn hắn: "Đi đâu?"



"Tìm chỗ sửa váy."



Tịch Bạch nhìn nhìn thời gian trên điện thoại, thở dài nói: "Không kịp nữa đâu."



Tạ Tùy nắm lấy tay cô: "Không tới một phút cuối cùng, tất cả đều còn kịp."



Tịch Bạch cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của hắn, rốt cuộc khóe miệng giương lên ý cười: "Ừm!"



**



Tịch Bạch theo Tạ Tùy đi qua quanh co ngõ nhỏ.



Đèn đuốc chung quanh sáng trưng, đôi khi vang vọng lên tiếng pháo đốt bùm bùm nơi cuối ngõ hẻm cùng với tiếng cười đùa trong trẻo của đám trẻ con.



"Tạ Tùy, đi đâu vậy?"

Advertisement / Quảng cáo



Bước chân Tạ Tùy thật sự lớn nên đi nhanh, Tịch Bạch mang giày cao gót, có chút đuổi theo không kịp tiến độ của hắn.



Hắn đi được một đoạn thì sẽ dừng lại chờ cô: "Nếu cậu đi chậm như vậy thì sẽ không kịp đâu."



Chân Tịch Bạch đã sưng đau lắm rồi, cô sờ sờ chân của mình, cong vẹo đuổi theo Tạ Tùy.



Tạ Tùy lúc này mới nhận ra cô mang giày cao gót, gót chân đều đã bị ma sát đỏ bừng, vì thế hắn theo bản năng vươn tay muốn ôm cô, Tịch Bạch nghiêng nghiêng người: "Cậu làm gì vậy."



"Còn có thể làm gì, ôm cậu đi."



"Ai muốn cậu ôm." Tịch Bạch khập khiễng tiếp tục đi về phía trước: "Tôi không sao."



"Còn xa, cậu đi như vậy biết chừng nào mới tới được nơi." Tạ Tùy nhìn đồng hồ: "Đã 6 giờ 40 rồi."



Thời gian rất gấp, chân Tịch Bạch cũng rất đau, cô do dự một chút, nói ra: "Hay là...cậu cõng tôi đi."



"Không phải đều giống nhau sao?"



Tạ Tùy lại muốn ôm ngang cô, Tịch Bạch vội vàng lắc mình né tránh, nóng nảy: "Nếu cậu không bằng lòng cõng, tôi tự mình đi."



"Thôi được rồi tiểu tổ tông, lưng lão tử đây." Tạ Tùy không thể nề hà hạ thấp người: "Lên đây đi."



Tịch Bạch đỡ bờ vai của hắn, ghé vào tấm lưng kiên cố cường tráng này.



Tạ Tùy nâng mông của cô, dễ dàng cõng cô đi, dọc theo đường bước đi như bay.



Mặc dù là chạy nhưng bước chân hắn thật sự ổn định, Tịch Bạch ghé vào trên lưng của hắn, hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy.



Cánh tay trắng nõn của cô đặt tại đầu vai hắn, choàng qua cổ hắn.



Cách một lớp vải, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và độ cứng của Tạ Tùy, vai hắn đặc biệt rộng, thân thể cường tráng rắn chắc, người đàn ông như vậy rất dễ dàng đem đến cảm giác an toàn cho phụ nữ.



Thấy cô gái trên lưng mình giống như muốn tuột xuống, Tạ Tùy dừng lại lấy đà, vững vàng đặt tay ở bắp đùi của cô.
Tịch Bạch nghĩ nghĩ: "Chắc phải đợi đến 12 giờ đêm năm sau."



Thiếu niên gật gật đầu.



"Bên ngoài rất lạnh, mau trở về đi thôi." Tịch Bạch nói xong xoay người muốn đi, hắn bỗng nhiên gọi cô lại: "Chờ một chút."



"Hửm?"



Tạ Tùy vươn tay, nhẹ nhàng nhặt lấy vài miếng hoa tuyết trên tóc cô.



Tuyết đụng tới đầu ngón tay ấm áp của hắn, chốc lát hòa tan.



Tịch Bạch nhìn đáy mắt hắn sâu thăm thẳm, giờ khắc này Tạ Tùy ôn nhu đến mức không còn giống chính hắn.



**



Cổng vào của ngôi sao và của thành viên công ty không ở cùng một chỗ, Tịch Phi Phi lại không hề biết việc này, cô ta đi giày cao gót, mặc váy dạ hội lung linh màu lam, từ trên xe Tịch Minh Chí bước xuống, lập tức đi lên thảm đỏ dành cho ngôi sao.



Tiếng chụp ảnh bỗng chốc dừng lại, cả đám người không hiểu hai mặt nhìn nhau.



Các fans thấp giọng nghị luận: "Đây là ai vậy?"



"Không biết."



"Có đi nhầm không trời?"



...



Người chủ trì cũng có chút xấu hổ, vội vàng gọi lại chào hỏi Tịch Phi Phi: "Tiểu thư, ngài không phải đi nhầm?"

Advertisement / Quảng cáo



Tịch Phi Phi nhìn khung cảnh xung quanh, mới phát hiện không ít fans cầm banner, trên đó viết tên và in hình thần tượng nhà mình.



Các fans nhỏ giọng nghị luận ——



"Ả đó không phải Tịch Phi Phi sao?"



"Ai cơ?"



"Chính là con nhỏ bạch liên hoa hot một thời đó."



"A, lại là ả ta, con rắn độc đó chui ra khỏi cửa hang từ bao giờ đấy?"



"Chui cái gì mà chui, cô ta giả tạo và dối trá như vậy, có fans cũng tất cả biến thành anti-fan hết rồi."



...



Tịch Phi Phi lúc này mới phát hiện ra mình đi nhầm trường quay, thấp giọng nói câu "Xin lỗi", bụm mặt vội vàng rời đi theo nhân viên công tác.



Gương mặt cô ta thẹn hồng không thôi, thầm mắng cha mình ngu xuẩn, lại đem cô ta đến cánh cổng bên này.



Đi vòng qua một mặt khác của tòa cao ốc, ở đây không có phóng viên hay fans, nhưng mà trang trí có phần xa hoa và lấp lánh hơn hẳn, bên này mới là cửa chính của khách sạn, thành viên cấp cao của tập đoàn cùng với người bên phía xí nghiệp hợp tác, đều là từ đây đi vào.



Tham dự hội nghị đều là nhân vật có lực ảnh hưởng nhất định, bởi vậy bên này công tác bảo an càng thêm nghiêm khắc, mười mấy vệ sĩ mặc thường phục trà trộn ở trong đám người, chuẩn bị ứng phó cho tình huống đột xuất.



Tịch Phi Phi đi đến cửa chính, hai hàng lễ tân kiểm tra kĩ càng thư mời của từng người khách một, Tịch Phi Phi lấy thư mời của Tịch Bạch ra, đưa cho lễ tân.



Trên thư mời không có ảnh chụp, bình thường cũng sẽ không có người làm bộ, lễ tân nhìn nhìn thư mời, liền mời cô ta đi vào.



Lúc này, Trợ Lý Tần đứng cạnh cửa trông thấy Tịch Phi Phi, tò mò hỏi: "Tiểu thư Tịch Phi Phi, tại sao lại là cô?"



Tịch Phi Phi nhìn Trợ Lý Tần đi tới, sắc mặt liền thay đổi, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Trợ Lý Tần, tôi tới tham gia cuộc họp hằng năm."



Tần Trợ Lý kinh ngạc hỏi: "Cô lấy thư mời của tiểu thư Tịch Bạch đi?"



"Thế thì sao, Tịch Bạch trong người không thoải mái, tới không được, nó không muốn làm bà nội thất vọng, cho nên đã cầu xin tôi thay nó tham gia, chú có ý kiến gì."



Trợ Lý Tần mặt không chút thay đổi nói: "Nói như vậy, tôi cần xác nhận với tiểu thư Tịch Bạch một chút."



Tịch Phi Phi lạnh lùng nói: "Xe của cha tôi còn đậu ở bên ngoài, chú có muốn đi theo tôi ra xác nhận với cha tôi một chút không?"



Tịch Phi Phi đẩy qua cho cha mình, tốt xấu gì cha cũng là con trai của bà nội, Trợ Lý Tần thế nào cũng phải cho chút mặt mũi.



Nhưng không nghĩ tới Trợ Lý Tần kiên trì nói ra: "Tiểu thư Tịch Phi Phi, không có thư mời là không thể đi vào."



"Nhưng Tịch Bạch không tới được."



"Tịch Bạch không tới được, là chuyện của cô ấy, ngài có thể đi vào không, lại là một chuyện khác."



"Trợ Lý Tần, ông không cần quá đáng như thế." Tịch Phi Phi lạnh lùng nhìn ông, trầm giọng nói: "Nói đến cùng ông cũng chỉ là nhân viên của tập đoàn Tịch Thị mà thôi, còn tôi mới là cháu nội của bà."



"Tiểu thư Tịch Bạch cũng là cháu nội của lão phu nhân, phong thư mời này là tự tay lão phu nhân viết cho tiểu thư Tịch Bạch, trong toàn bộ chỉ có duy nhất một lá thư này, ngài phải hiểu rõ phong thư này quan trọng ra sao."



Tịch Phi Phi gắt gao cắn môi dưới, môi trắng bệch, ghen tị tựa như con rắn độc không ngừng chiếm cứ trong lòng cô ta.



Khóe miệng treo lên một tia ác độc mỉm cười: "Vậy thì sao nào....nó cũng không đến được."



Tịch Phi Phi vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nữ trong trẻo: "Chị, xem ra chị phải thất vọng rồi."