Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 38 : Nửa đêm

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


EDITOR: JIN XUAN



Tịch Phi Phi mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Tịch Bạch đang đi đến.



Một thân váy dài phác thảo dáng người thon thả uyển chuyển của cô, da thịt trắng nõn, cần cổ thon dài, trông giống như một chú thiên nga trắng cao quý. Ánh đèn hội tụ trên gương mặt cô, một lớp phấn phủ nhẹ, khóe miệng cô mỉm cười, ánh mắt trong veo, khí chất ôn nhã.



Mặc kệ nói như thế nào, bộ dáng hai chị em đúng là có chỗ tương tự, nhưng không biết là từ lúc nào mà Tịch Phi Phi bắt đầu phát hiện, sự khác biệt về diện mạo giữa cô ta và Tịch Bạch lại càng ngày càng lớn.



Lòng cha mẹ đau con gái, mỗi ngày đều hầm canh dinh dưỡng đa dạng nào là canh gà, canh cá, canh thuốc bắc cho Tịch Phi Phi tẩm bổ, dần dần, thân hình Tịch Phi Phi càng ngày càng phát triển đầy đặn, khiến ngũ quan cũng thay đổi, không còn rõ ràng như xưa.



Mà sau năm 15 tuổi, Tịch Bạch như một đóa hoa lan trong một đêm nở rộ, mỹ miều đến mức khiến người ta kinh hãi.



Tịch Phi Phi đối với Tịch Bạch không chỉ chán ghét mà còn ghen tị, mỗi khi nhìn thấy cô, đều sẽ cảm thấy một ngọn lửa đố kỵ bốc lên trong lòng mình.



Kiếp trước Tịch Bạch quá lương thiện, cô không thể nhận ra trong nụ cười của người chị giả nhân giả nghĩa này chính là sự điên cuồng ghen tị với mình, cho nên cô ngây ngốc cho rằng chị gái thật sự đối xử tốt với cô.



Nhưng mà trên thực tế, trong những năm tháng trưởng thành, Tịch Phi Phi nham hiểm không ngừng dày vò Tịch Bạch, để cô sống ở trần gian mà tưởng như đang ở Địa Ngục.



Nghĩ như vậy trong lòng Tịch Phi Phi mới thoáng cân bằng một ít.



Cô ta muốn cướp đi khỏe mạnh của cô, cướp đi sủng ái của cô, cướp đi người con trai cô thích, thậm chí cướp đi tính mạng của cô...



Mà giờ khắc này, Tịch Bạch lạnh lùng nhìn Tịch Phi Phi cũng đang diện một bộ trang phục lộng lẫy, hỏi: "Thư mời có thể trả lại cho em chưa?"



Tịch Phi Phi gắt gao nắm chặt lá thư trong tay, lui ra phía sau hai bước, nhìn mọi người xung quanh.



Không ít chị em trong nhà đang đứng ở bên cạnh dùng cặp mắt lạnh xem náo nhiệt, Tịch Phi Phi luôn luôn là công chúa nhỏ kiêu ngạo trong gia tộc, nếu cô ta cứ như vậy rời đi, về sau không biết sẽ bị họ chê cười bao nhiêu năm!



Tịch Phi Phi cảm giác mặt mũi mình đều đã mất hết, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho cha, rất nhanh, Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi vội vàng chạy tới cửa khách sạn.



"Bạch Bạch, sao con lại tới đây..." Đào Gia Chi ngẩn ngơ nhìn Tịch Bạch trước mặt.



"Cha mẹ, Tịch Bạch hôm nay rõ ràng nói trong người không thoải mái, đem thư mời này cho con, bây giờ nó lại ở đây, không phải là cố ý làm con xấu hổ sao!"

Advertisement / Quảng cáo



Chị ta tìm cho mình một cái bậc thang đi xuống thật vụng về.



Hai vợ chồng và Tịch Phi Phi trao đổi ánh mắt với nhau liền nhanh hiểu được, trước mặt nhiều họ hàng như vậy, giờ phút này nếu Tịch Phi Phi không xuống đài được, nhà bọn họ đều sẽ mất mặt theo.



Vì thế Đào Gia Chi chỉ mũi nhọn hướng về Tịch Bạch: "Bạch Bạch, hôm nay rõ ràng là con nói không khỏe, lúc này sao có thể trách chị gái con chứ, nếu không phải con đau khổ cầu xin chị, để chị thay con tham gia bữa tiệc thì hiện tại chị cũng sẽ không đứng ở chỗ này, con làm như vậy...thật sự là quá ác độc."



"Cha mẹ, nó chính là chán ghét con." Tịch Phi Phi bắt đầu lau nước mắt, giả đáng thương giả vô tội, đây là "nghề" của cô ta mà.



Tịch Bạch từ đầu tới cuối, một lời chưa nói.



Cô không muốn cùng những người này tranh cãi, bọn họ nói tất cả lời này đều là muốn hất nước bẩn lên trên người cô, nếu cô tức giận cãi lại thì sẽ càng trở thành trò cười trong mắt người khác.



Như vậy thật hạ giá.



Đúng lúc này, bà Tịch từ trong khách sạn đi ra: "Cuộc họp sắp bắt đầu, đứng ở đây ầm ĩ cái gì?"



"Chủ tịch."



"Bà nội."




Vài trợ lý cẩn thận từng li từng tí đặt đàn violoncello lên lễ đài.



So với đàn dương cầm thì tư thái đàn violoncello có lẽ không được ưu nhã và mĩ lệ như vậy. Dưới ngọn đèn, cánh tay thon dài của cô mạnh mẽ kéo tấu khúc, thân thể cũng lắc lư theo giai điệu, cô nhắm mắt lại, quá chú tâm đắm chìm trong khúc nhạc của mình.



Tiếng đàn violoncello trầm thấp tựa như tiếng radio cũ phủ đầy bụi nhiều năm chợt bị mở ra, phát ra âm thanh cổ xưa sụt sịt, hết thảy đều có vẻ cũ kỹ mà tràn đầy ý nghĩa.



Một khắc kia, Lệ Sâm xem có chút mất hồn, cô giống như đang hòa mình trong bồng lai tiên cảnh, đẹp xinh không giống người phàm.



Người chung quanh cũng đều bị hấp dẫn, thậm chí ngay cả Tịch Tĩnh kiêu ngạo nhất cũng bị tiếng đàn violoncello của Tịch Bạch thu hút, ngắm nhìn cô, ánh mắt không kiềm được kinh diễm.



Người em họ vốn không được cưng chiều này chưa bao giờ thể hiện xuất sắc điều gì, hôm nay bỗng nhiên làm người khác phải kinh ngạc.



Giai điệu vừa dứt, Tịch Bạch buông đàn violoncello xuống, đi đến trước đài cúi đầu tạ lễ mọi người, toàn bộ hội trường tiếng vỗ tay như sấm, bà Tịch ở phía xa nhìn cô, đáy mắt có chút ít khen thưởng.



Bà tin tưởng khả năng nhìn người của mình, Tịch Bạch sẽ không làm bà thất vọng.

Advertisement / Quảng cáo



Hai gò má Tịch Bạch có hơi phiếm hồng, tâm trạng cũng kích động, đây là lần đầu tiên cô lộ mặt trước người lớn và chị em họ hàng trong gia tộc, ở quá khứ, những thân thích này chưa từng đặt cô vào mắt, bởi vì bọn họ đều biết, Tịch Bạch tồn tại chỉ để làm "kho máu dự bị" cho vị bệnh nhân máu trắng đáng thương kia trong nhà thôi.



Ai sẽ để ý tới một "món đồ bị lợi dụng" cơ chứ?



Nhưng mà sau đêm nay, có lẽ bọn họ đều phải thay đổi suy nghĩ.



Trong suốt bữa tiệc, Lệ Sâm đều đi theo Tịch Bạch, nói chuyện phiếm với cô, hai người cũng đã có thời gian dài không gặp mặt, cuộc trò chuyện coi như tương đối hòa hợp, Tịch Bạch vẫn đang hỏi xin anh giúp đỡ về việc thi đại học.



Trong nháy mắt, tiếng chuông 12 giờ đêm gõ vang lên.



Mọi người buông ly rượu sâm banh xuống, dồn dập đi đến cạnh bên cửa sổ sát đất, trong trời đêm dâng lên từng đám pháo hoa lung linh.



Tịch Bạch cũng đi đến, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Thiếu niên đứng ở dưới cơn tuyết lớn trong trời đêm, giương mắt nhìn tòa cao ốc cao ngất ngưỡng thấp thoáng tầng mây, trên mặt còn đọng vài mảnh hoa tuyết.



Tâm Tịch Bạch phảng phất đột nhiên bị khoét đi một phần.



Ánh mắt mọi người đều bị pháo hoa rực rỡ trên trời hấp dẫn, ngửa đầu, tiếng tán thưởng không ngừng vang lên, duy chỉ có Tịch Bạch, cô cúi đầu xuống, kinh ngạc nhìn dưới lầu.



Lệ Sâm chú ý tới sự bất thường của Tịch Bạch, theo ánh mắt của cô nhìn xuống phía dưới lầu, nhìn thấy một thiếu niên đẩy xe đạp đứng lặng trong bầu trời tuyết bay lả tả.



"Hắn là bạn của em sao?" Lệ Sâm tò mò hỏi: "Sao lại đứng ở trong tuyết?"



Cô đắm chìm trong ăn uống linh đình, không khí xa hoa náo nhiệt nơi đây, mà Tạ Tùy thế nhưng vẫn đang đợi cô!



Hắn muốn cùng cô ăn tết.



Giờ phút này Tịch Bạch muốn bất chấp hết tất cả lễ phép, dáng vẻ gì đó, đáy mắt cô bây giờ chỉ còn người con trai cô độc kia.



Giống như cô bé lọ lem giữa khuya mười hai giờ, cô nhấc váy vội vàng chạy xuống lầu.



- ----------------------



Editor: Chương này xuất hiện 2 nhân vật mới (Tịch Tĩnh và Lệ Sâm), cả nhà đoán xem liệu hai người này có đóng vai trò quan trọng trong cốt truyện không nhỉ?😚