Làm Nũng Trong Lòng Anh
Chương 39 : Tranh đoạt
Ngày đăng: 23:12 07/03/21
“Tịch Bạch, bên ngoài rất lạnh, em không nên chạy loạn, sẽ bị cảm đấy.” Lệ Sâm đuổi theo cô ra bên ngoài đại sảnh, thuận tay cởi áo khoác của mình ra, muốn mặc vào cho cô.
Thang máy vừa mở, Tịch Bạch lập tức xông ra bên ngoài cửa chính.
Từng cơn gió lạnh buốt thấu xương thổi đến, cô kìm lòng không đặng mà run lên một chút, trong nháy mắt, toàn thân trở nên lạnh lẽo, ngay cả máu cũng muốn đông cứng lại.
Thật sự rất lạnh.
Nhưng Tạ Tùy cứ như vậy mà đứng ở đây, đứng hơn vài giờ liền.
Tịch Bạch đỏ bừng mắt, cô đi qua đường cái đối diện nhưng lại phát hiện chỗ này đã không còn một bóng người, chỉ còn lại dấu vết nhạt nhòa của lốp chiếc xe đạp dưới trời tuyết trắng xóa.
Tạ Tùy đã bỏ đi.
Lệ Sâm vội vàng chạy đến, dùng áo khoác của mình bao lấy thân thể mỏng manh của Tịch Bạch.
“Em điên rồi sao?” Giọng điệu của anh ta rất gấp gáp: “Trời lạnh như vậy, em muốn bị đông cứng thành khối băng hả?”
Tịch Bạch mắt điếc tai ngơ, lấy di động ra, run rẩy bấm số của Tạ Tùy: “Cậu đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh gào thét của tiếng gió.
Thật lâu sau, Tạ Tùy nhẹ nhàng lẩm bẩm bâng quơ: “Đi về.”
“Sao vậy, ai bảo cậu đứng ở bên dưới chờ chứ?” Giọng nói Tịch Bạch mang theo tiếng khóc nức nở, cô xoa xoa mũi, cắn chặt răng, không để cho nước mắt mình rơi xuống: “Cậu làm sao vậy...”
Tạ Tùy nghe cô gái nhỏ vẫn lập đi lập lại mấy chữ này, cậu ɭϊếʍ môi, lại không biết nên trả lời cô như thế nào.
“Lão tử không có đợi cậu, tôi chỉ chờ tập đoàn Tịch Thị bắn pháo hoa thôi, không được sao?”
“Kia... Cậu xem được không?”
“Được.”
Cậu chỉ là muốn được cùng cô trải qua khoảnh khắc chào năm mới, được ngồi cạnh nhau xem bắn pháo hoa.
“Mau trở về đi.” Cậu thúc giục: “Có lạnh không?”
“Lạnh! Mình trở về đây, năm mới vui vẻ.”
Tịch Tĩnh hào phóng cười: “Em họ Phi Phi, sao có thể nói như vậy, thích hay không đều phải có thứ tự trước sau à? Chị cảm thấy, nếu là bà nội tặng ngọc cho chúng ta thì nên để bà nội quyết định ngọc này sẽ thuộc về ai!”
Tịch Phi Phi thầm nghĩ không ổn, nếu như để bà nội quyết định, khẳng định bà sẽ bênh vực Tịch Tĩnh.
Tịch lão thái thái cũng không định can thiệp vào quá trình tranh đoạt của hai người họ, bà chẳng thèm để tâm, chỉ từ ái mỉm cười: “Ta cũng mặc kệ, chị em các con tự mình thương lượng với nhau đi.”
Tịch Phi Phi nhìn Đào Gia Chi, hi vọng mẹ cô ta có thể đứng ra giúp đỡ.
“Tịch Tĩnh à, nghe lời, hãy nhường khối ngọc này cho em họ Phi Phi của con đi.” Đào Gia Chi dùng giọng điệu đối đãi Tịch Bạch từ nhỏ ra nói với Tịch Tĩnh: “Phi Phi thân thể không tốt, con là chị thì nên nhường em gái con mới phải.”
Nhưng không nghĩ đến, Tịch Tĩnh một chút mặt mũi cũng không cho, chị ta nói thẳng: “Em ấy có bệnh thì con nên nhường sao? Ai nói vậy?”
“Này...” Đào Gia Chi mỉm cười có chút khó coi: “Đây không phải là chuyện đương nhiên hay sao? Con là chị gái thì nên nhường nhịn cho em gái một thân bệnh tật của mình. Chị em phải biết khiêm nhượng cho nhau. Chẳng lẽ, cha mẹ con không có dạy con à?”
Lúc này, mẹ của Tịch Tĩnh nghe không vào nữa: “Gia Chi! Nhà chị không có chỉ dạy Tịch Tĩnh cái gì gọi khiêm nhượng, nó là con gái độc nhất của chị. Nhà chị có cái gì tốt nhất đều dành hết cho nó. Chị chỉ dạy cho Tịch Tĩnh cái gì mình muốn thì phải tự mình cố gắng tranh thủ, không đến phút cuối cùng, tuyệt không thể buông tay.”
Tịch Bạch biết, gia đình bác hai của cô đều dùng hình thức như lang, như hổ giáo ɖu͙ƈ Tịch Tĩnh. Vì vậy nên kiếp trước, toàn bộ gia sản Tịch gia đều thuộc về nhà bọn họ, Tịch Tĩnh trở thành người thừa kế lớn nhất của tập đoàn.
“Truyền thống tốt đẹp gì đó, chúng tôi cũng không cần, xã hội thương nghiệp ngày nay, thật sự là vật đổi sao dời rồi.”
Đào Gia Chi sắc mặt ngượng ngùng, không nói thêm gì nữa.
Tịch Tĩnh và Tịch Phi Phi cuối cùng cũng cùng nhau chơi đoán số để quyết định khối ngọc này nên thuộc về ai, kết quả Tịch Tĩnh thắng, chị ta mỹ mãn thu ngọc về.
Còn dư lại mặt dây chuyền Bạch Ngọc Quan Âm và khối Tỳ Hưu. Tịch Phi Phi không cam lòng chọn Bạch Ngọc Quan Âm.
Nhưng Tịch Bạch vừa vặn cũng nhìn trúng cái này.
Chỉ là Tịch Phi Phi đã lấy mặt dây chuyền Quan Âm ra trước, tự coi là đồ của mình.
Tịch lão thái thái nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Tịch Bạch, bỗng nhiên mở miệng nói: “Bạch Ngọc Quan Âm tương đối khá, bất quá nó có chút tì vết.”
Vừa nghe ngọc có tì vết, Tịch Phi Phi lập tức nhìn kỹ, quả nhiên, Bạch Ngọc Quan Âm trước mắt có một chút đỏ sẫm, giống như huyết lệ.
Lão thái thái nói tiếp: “Nếu không phải có chút tì vết này, giá cả mặt dây chuyền có thể gấp hai lần hiện tại, Quan Âm rơi lệ, tóm lại không phải điềm tốt.”
Tịch Phi Phi lập tức bỏ mặt dây chuyền Quan Âm xuống, nhìn Tịch Bạch: “Em gái, em thích Quan Âm này không? Nếu thích, chị nhường nó cho em?”
Cái này rất hợp ý Tịch Bạch, cô đưa khối Tỳ Hưu cho Tịch Phi Phi, cẩn thận nhặt mặt dây chuyền Quan Âm lên, đồng thời cảm kϊƈɦ nhìn bà nội.
Bà chỉ cười cười, không nói thêm gì.
Tịch Bạch cẩn thận đánh giá mặt dây chuyền huyết lệ Quan Âm, Quan Âm mặt mũi hiền lành, vô tâm vô tướng nhìn xuống nhân gian cực khổ.
Nó khiến cho cô đau lòng, nhớ đến cậu thiếu niên kia.