Làm Nũng Trong Lòng Anh
Chương 66 : Quyết định (*)
Ngày đăng: 23:13 07/03/21
Editor: Miền lạ
Chương 66.1: Quyết định
Hai ngày nay, có rất nhiều người đến bệnh viện thăm Tạ Tùy, thậm chí còn có cả Trình Tiêu.
Bà ta không thể tưởng tượng được, Tạ Tùy cư nhiên sẽ vì cứu con trai bà ta mà không cần đến tính mạng của mình.
Vì vậy mà bà ta đã để lại một tấm thẻ trêи tủ đặt đầu giường, nói rằng đây là phí cảm tạ.
Mấy ngày này, tinh thần Tịch Bạch vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, khi cô nhìn đến tấm thẻ kia, cảm xúc rốt cuộc cũng bạo phát.
Tịch Bạch cầm lấy tấm thẻ ném lên người Trình Tiêu, cổ họng nặng nề lớn tiếng rống giận: “Bà cút!”
“Tôi... Tôi cũng là biểu đạt một chút tâm ý.”
“Cút!” Tịch Bạch chộp lấy mấy quả táo bên trong rổ hoa quả ném loạn về phía Trình Tiêu
Thế là Trình Tiêu chật vật rời đi.
Tịch Bạch kinh ngạc đứng ở bên ngoài hành lang, cô lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt Bạch Ngọc Quan Âm.
Vết máu thấm sâu vào bên trong sợi dây tơ hồng, nhuộm lên một màu đỏ thẫm, vô luận có tẩy rửa như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ tẩy không sạch.
Quan Âm hiền từ nhìn cô.
Tịch Bạch đột nhiên dùng sức ném sợi dây chuyền ra bên ngoài, cô tức giận hét to: “Đây là sự bình an mà bà đã cho tôi?”
Nước mắt từ khóe mắt Tịch Bạch trượt xuống, cô vô lực thở hổn hển: “Bà là Bồ Tát cái gì chứ? Lòng từ bi của bà đâu?”
“Vì sao bà lại để anh ấy chịu khổ?”
Bạch ngọc chạm mạnh vào vách tường, vỡ vụn một góc nhỏ. Một bà cụ vô tình đi ngang qua, vừa lúc bắt gặp hình ảnh này, bà cụ liên tục mặc niệm: “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.”
Tịch Bạch dựa lưng vào vách tường, khóc khàn cả giọng, miệng không tự chủ được mà lặp lại: “Vì sao bà lại để anh ấy chịu khổ? Anh ấy tốt như vậy... Vì sao bà lại làm khổ anh ấy?”
Bạch ngọc Quan Âm vỡ vụn từ bi ngắm nhìn cô.
Yêu, biệt ly, muốn cầu cũng không được. Vạn vật, chúng sinh đều thống khổ như thế.
Trong phòng bệnh, Tạ Tùy vẫn đang hôn mê nhưng dường như cậu có thể nghe được thanh âm chất vấn thống khổ của cô gái nhỏ, khóe mắt bỗng nhiên rơi xuống một giọt lệ.
Mấy ngày nay, Tịch Bạch không quản ngày đêm ở lại bệnh viện cùng cậu.
Bác sĩ nói vết thương trêи người Tạ Tùy đã không còn trở ngại, thân thể cậu rất tốt, có thể nhanh chóng bình phục. Nghiêm trọng nhất là vùng xương chậu bị gãy, nó gây ảnh hưởng đến niệu đạo(*), vì vậy khả năng cao sẽ dẫn đến không ít chướng ngại, khiến cho cậu đánh mất đi năng lực của một người đàn ông.
“Em có đồng ý hay không, chuyện này đã không còn cần thiết.” Tạ Tùy nhắm mắt lại, cổ họng dâng lên sự chua xót: “Em không cần đến bệnh viện nữa.”
Tịch Bạch đưa tay vói vào chăn, đụng đến bàn tay đang siết chặt của Tạ Tùy, nó cứng rắn tựa như một khối đá.
Bàn tay mềm mại của cô cứ như vậy mà nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, thật lâu sau, Tịch Bạch khàn cả giọng hỏi: “Tạ Tùy, anh có thể gọi em một tiếng Tiểu Bạch được không?”
Hầu kết Tạ Tùy lăn lăn, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, lẩm bẩm: “Tiểu Bạch.”
Bỗng nhiên, Tịch Bạch ngẩng đầu hôn lên khoé môi khô ráo của cậu.
Tạ Tùy theo bản năng mà ngửa đầu ra sau, nước mắt dính vào khuôn mặt của cậu, nhìn mi mắt ướt át đang khép chặt của cô, đáy lòng Tạ Tuỳ đau đến mức muốn nổ tung.
“Vậy anh còn thích Tiểu Bạch hay không?” Rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, Tịch Bạch vừa khóc, vừa nâng cằm cậu lên, rồi nhẹ nhàng hôn xuống môi dưới của cậu: “Nếu anh còn thích Tiểu Bạch thì không được chia tay, có được hay không?”
Nước mắt Tịch Bạch rơi xuống bờ môi của cậu, cảm giác này giống như ngày mưa to hôm ấy, cậu trơ mắt đứng nhìn mẹ mình kéo vali rời khỏi nhà, bỏ lại một mình cậu trong cơn mưa tầm tã, khóc lóc như một đứa trẻ không tìm được nhà.
Có lẽ cậu thật sự giống như Trình Tiêu đã nói, là người truyền nhiễm virus, bất cứ người nào quen biết cậu cũng đều không cảm thấy được sự vui vẻ.
Cậu nên phong bế chính mình, vĩnh viễn không cần tiếp xúc với bất luận kẻ nào.
Thật lâu sau, Tạ Tùy mới chạm tay vào bả vai Tịch Bạch, âm thanh cũng đặc biệt run rẩy, lớn tiếng nói: “Tiểu Bạch, tương lai còn rất dài...”
Nhưng cậu chỉ nói mấy chữ này, rồi chẳng thể nói thêm được câu nào nữa. Cậu không biết nên nói với cô như thế nào. Cô sẽ gặp được một người tốt hơn cậu? Cậu làm sao có thể nói, cậu không thể cho cô được bất cứ thứ gì...
Ban đầu, chính là cậu kiên quyết muốn giữ cô lại ở bên cạnh mình. Ban đầu, chính là cậu thề thốt son sắt, ở cùng với cậu cô sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian.
Hiện tại, cậu lại nói cho cô biết, tương lai rất dài, thời gian sẽ thay đổi hết thảy... Bao gồm tất cả những thứ được cho là tình yêu khắc sâu hay là hồi ức không thể nào quên được.
“Tạ Tùy, tương lai rất dài, nhưng em chỉ muốn anh.”
Cô ôm thật chặt cổ của cậu, đem mặt dán vào lồng ngực cứng rắn kia, nói cái gì cũng không chịu buông tay: “Anh đừng đẩy em ra, được không?”
Tạ Tùy cố nén nỗi đau tê tâm liệt phế, cậu cầm lấy tay cô kéo ra khỏi lồng ngực của mình: “Tịch Bạch, anh có chút mệt mỏi, em về trước đi.”
Tịch Bạch có thể đoán trước, muốn cậu tiếp thu hết thảy những chuyện này thì phải trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng cô sẽ không dễ dàng buông tay. Tịch Bạch đứng lên, thay Tạ Tuỳ chỉnh lại góc chăn, sau đó cúi đầu hôn lên trán của cậu.
Tạ Tùy nhắm mắt lại, cảm thụ sự ôn nhu, dịu dàng nơi vầng trán.
Khoảnh khắc khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng bệnh, Tạ Tùy bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Bao nhiêu điểm?”
Tịch Bạch biết, cậu muốn hỏi điểm của cô.
“Có thể đậu S Đại.”
Tạ Tùy buông mắt, tảng đá đè nặng trong lòng xem như đã rơi xuống đất.
Chỉ cần như vậy thôi, hết thảy đều có thể tốt đẹp.
Cậu chỉ cần lặng lẽ nhìn cô sống thật bình an, sớm đạt được mong muốn của bản thân. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, thế giới này đã không có bạc đãi cậu.
…
Editor: Lại đây, mình phát cho tờ khăn giấy:(((