Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 66 :

Ngày đăng: 23:13 07/03/21


Editor: Miền lạ



(Tiếp)



Buổi tối, Tùng Dụ Chu mở cửa bước vào phòng bệnh, Tạ Tùy nghe được động tĩnh liền mở mắt ra.



“Không nghĩ sẽ đánh thức cậu.”



Tùng Dụ Chu điều chỉnh lại đèn tường: “Ngủ tiếp một lát đi.”



Tạ Tùy khó khăn chống đỡ thân mình ngồi dậy, trầm giọng hỏi: “Mấy người các cậu, thi như thế nào?”



“Cũng tàm tạm, đủ điểm chính quy.” Tùng Dụ Chu cười cười, vỗ bờ vai Tạ Tùy: “Cậu thật giỏi, thiếu một môn cũng có thể đạt điểm cao như vậy. Bình thường tiếng Anh của cậu được bao nhiêu nhỉ? 129 đi. Nếu cậu đến trường thi tiếng Anh, không phải tất cả trường đại học trọng điểm trêи toàn quốc đều tùy cậu lựa chọn hay sao?”



Tạ Tùy rũ mắt, không nói gì.



Cậu đã quyết định, không cần phải suy đi nghĩ lại, thế giới tàn khốc này không có cái gọi là nếu như...



“Đã đến ngày điền nguyện vọng rồi đó, chúng ta thử bàn bạc một chút, xem xem nên chọn trường đại học nào.”



“Tôi không điền.”



Tùng Dụ Chu kinh ngạc nhìn cậu: “Cái gì?”



“Lúc trước tôi đã nói qua, trừ S Đại, tôi sẽ không vào trường đại học nào khác.”



“Tạ Tùy, cậu đừng có cố chấp như vậy...”



Tạ Tùy nâng mắt, vẻ mặt kiên định trước sau như một, cậu đã quyết định, từ trước đến nay không thay đổi.



Tùng Dụ Chu đổi một cách nói khác: “Không vào đại học, cậu tính làm cái gì?”



“Trước kia có một đội xe mời tôi đến, tôi muốn thử sức ở con đường này, kiếm chút tiền.”



Cậu suy sụp cười lạnh một tiếng: “Hiện tại lão tử đã là cái dạng này, trừ tiền ra, cái khác cũng không thể trông cậy vào.”



Tùng Dụ Chu buông tiếng thở dài, lại hỏi: “Vậy cậu thật sự muốn cùng Tiểu Bạch chia tay?”



“Ừm.”



“Mấy ngày nay, cô ấy vẫn ở bệnh viện chiếu cố cậu, cô ấy đối với cậu thật sự rất tốt.”



Tạ Tùy suy sụp cong khóe miệng, còn có thể không biết cô tốt với cậu sao, nhưng cậu có năng lực thế nào, cậu chỉ có thể cho cô một cái báo đáp tốt nhất, đó chính là... Để cô đi.



Thà nhịn đau nhất thời còn tốt hơn dây dưa tra tấn nhau một đời.



“Cô ấy là cô gái duy nhất mà tôi thích.” Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn Tùng Dụ Chu, miễn cưỡng cười cười: “Tôi chưa từng thích một ai như vậy.”



Tùng Dụ Chu nhìn Tạ Tùy, mi mắt lộ ra một tia phức tạp.





Khi Tạ Tùy định nói “Không phải”, Tịch Bạch bỗng nhiên ôm chặt cổ cậu, đem gương mặt đỏ ửng vùi vào cổ của cậu, nhắm hai mắt lại.



Tạ Tùy ôm cô, khó chịu không lên tiếng đi đến mặt trái boong tàu, sau đó đặt cô lên trêи ghế, rồi tìm vòi nước giúp cô rửa sạch bùn đất.



Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn thấy trêи bàn có hoa quả, Champagne, còn có rất nhiều điểm tâm, bình thản nói: “Anh sống rất tốt nhỉ?”



Tạ Tùy quỳ một gối xuống bên cạnh cô, giúp cô cởi chiếc giày cao gót còn lại, ôn nhu hỏi: “Còn em, như thế nào...”



“Không tốt.”



Cuộc sống của cô không được tốt, thật sự không tốt.



Hầu kết Tạ Tùy lăn lăn, thật lâu sau, mới ôn nhu nói: “Tiểu Bạch, chúng ta hãy thử nhìn về phía trước...”



“Trong giấc mộng tương lai của em, cái mà em thời thời khắc khắc chờ đợi, đều có sự hiện diện của anh.”



Tịch Bạch mắt đỏ hồng, chất vấn: “Tạ Tùy, anh hãy nghĩ mà xem.”



Khắp nơi hoang vắng, không có chỗ để bỏ chạy.



Tạ Tùy không lên tiếng, cậu cởi bỏ tất của cô, sau đó nâng cẳng chân trắng nõn, mềm nhẵn của cô đặt xuống thao nước, tỉ mỉ tẩy rửa.



Ngón tay Tạ Tùy thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng mà vỗ về bắp chân cùng mắt cá chân của cô.



Dưới ánh mặt trời, những giọt nước trêи tay của cậu lóe lên chút ánh sáng lấp lánh.



Tịch Bạch di chuyển đôi chân đến cổ áo Tạ Tùy, nhẹ nhàng đá đá, vài giọt nước thấm ướt một mảng cổ áo của cậu. Tạ Tùy giữ chân cô lại: “Đừng làm rộn.”



Cô nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Tạ Tùy, vì sao muốn chia tay?”



Tạ Tùy dùng khăn mặt lau khô chân cho cô, lớn tiếng nói: “Em biết rõ anh vì cái gì muốn chia tay với em.”



Bỗng nhiên, Tịch Bạch nắm lấy dây lưng của cậu, kéo cậu lại gần chính mình, dùng loại ánh mắt như muốn trả thù nhìn cậu, cắn răng nghiến lợi nói: “Tạ Tùy, anh thật sự cho rằng em để ý cái này?”



“Anh để ý.” Tạ Tùy nâng lên ánh mắt tối đen như mực: “Anh rất để ý.”



Tịch Bạch nhắm mắt lại, dứt khoát hôn lên đôi môi khô ráo của cậu.



Tạ Tùy định lui về phía sau nhưng đã bị Tịch Bạch đè lại cái gáy, buộc cậu há miệng ra, nghênh đón nụ hôn của mình. Cô từng chút một nhẹ nhàng thấm ướt đôi môi của cậu, len lỏi vào miệng của cậu, nhiệt tình ʍút̼ lấy chiếc lưỡi mềm mại kia.



Editor: Đoạn này Tạ Tùy sao giống như thiếu nữ bị cưỡng ép thế này:))



Tạ Tùy bị cô khiêu khích bắt đầu có phản ứng, dần dần đảo khách thành chủ, nâng eo kéo cô lên, đem thân thể nóng bỏng của cô gái nhỏ gắt gao dán chặt lên người mình.



Xa cách hơn một tháng, tất cả nỗi nhớ dần hoá thành một nụ hôn sâu thâm tình và nóng bỏng. Cậu nhắm mắt lại, cả linh hồn đặc biệt run rẩy, loại kɧօáϊ cảm đã muốn đi xa kia dần dần trở về, thân thể bắt đầu có khả năng cảm nhận được kɧօáϊ hoạt cực hạn.



Một khắc kia, Tạ Tùy biết rõ, có lẽ đời này của cậu cũng sẽ không thể rời khỏi cô.



Tịch Bạch bị Tạ Tùy hôn đến hít thở không thông, cô ôm thật chặt hông của cậu, hai má dán vào lồng ngực người con trai đối diện, vui vẻ lắng nghe trái tim của cậu run rẩy loạn nhịp.



“Tạ Tùy, em thật sự rất thích anh.”



Tạ Tùy ôm chặt cô, hô hấp dồn dập, chậm rãi ngửi lấy hương thơm trêи thân thể thiếu nữ, cảm giác toàn thế giới đều viên mãn, tốt đẹp.



Cậu cũng rất thích cô, thích đến không cần mạng sống. Chẳng sợ ngày mai sẽ là tận thế, cậu chỉ biết gắt gao ôm chặt người con gái này trong lòng, cái gì cũng không muốn quan tâm.