Làm Nũng

Chương 28 : Mười hai mũi

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Tôn Hoài Quân tới rất nhanh, ông là người từng trải, xử lý mọi việc cũng nhanh, tuy rằng chuyện trong giới sẽ không đến tai cảnh sát, nhưng ông vẫn quyết định báo cảnh, đem Trần Tiểu Tiểu về đồn.



Tạ Nhan được khẩn cấp đưa vào bệnh viện huyện, vết thương trên tay cậu không sâu nhưng quá dài, sau khi bị thương còn vận động kịch liệt, máu không cầm lại được, bác sĩ đề nghị hay là may lại, vết thương sẽ khép nhanh hơn.



Cậu ngồi trên ghế, trong lúc sát trùng, gây tê, lại may mười hai mũi, cũng không rên một tiếng, cực kỳ an tĩnh.



Sau khi may xong, bác sĩ khen: "Tiểu tử kiên cường."



Tạ Nhan không nói chuyện kỳ thực đã cắn rách môi. Cậu cũng chỉ là người, cũng sợ đau chỉ là biết cách chịu đựng, mọi người không phát hiện được mà thôi.



Tôn Hoài Quân, phó đạo diễn cùng người của đoàn phim đều chờ ở bên ngoài, Dương Tầm vì phải lấy lời khai giờ còn đang ở đồn cảnh sát. Tạ Nhan một mình bước ra, thoạt nhìn không có gì đáng ngại, cậu dựa vào cửa, mặt mày buông xuống, thanh âm rất nhẹ: "Tôi có chút buồn ngủ, muốn ngủ một giấc."



Người của đoàn phim và Tạ Nhan đã sống chung mấy tháng, hiểu rõ tính tình của cậu, Tạ Nhan nếu như nói mình mệt mỏi, chính là đến mức thực sự chịu không nổi rồi.



Phó đạo diễn lập tức đi xuống lầu tìm y tá, may là ở huyện không có nhiều người, phòng bệnh cũng không kín, lập tức đăng ký phòng một người.



Có lẽ do mất máu quá nhiều, lại gây tê, tay trái của Tạ Nhan đau đến chết lặng, không có cảm giác gì, Tạ Nhan chỉ thấy rất mệt mỏi không có tinh thần, mắt cũng không muốn mở.



Cậu từ chối có người chăm sóc, một mình nằm trên giường, lát sau đã ngủ. Kỳ thực trước khi ngủ Tạ Nhan muốn nói với Phó Thanh một tiếng, nhưng di động còn ở chỗ Dương Tầm nên thôi.



Một giấc ngủ rất không an ổn, hiệu quả của thuốc tê hết dần, sẽ đau dữ dội, Tạ Nhan nằm đó nửa tỉnh nửa mê rất lâu, lúc mở mắt lần nữa đã thấy Dương Tầm ngồi ở bên giường, hai mắt đỏ bừng yên lặng rơi lệ, như đứa ngốc.



Tạ Nhan hỏi: "Khóc cái gì?"



Dương Tầm lau nước mắt, vừa nói chuyện vừa nấc cục: "Đều là tôi không tốt, fan của tôi lần trước bôi đen cậu, cô ấy..."




Tạ Nhan nghĩ Phó ca bộn bề nhiều việc, chắc là không biết chuyện này, nhưng vẫn nhắn qua một câu: "Phó ca, đừng nghe mấy chuyện trên mạng, không có chuyện gì, đừng quá lo lắng, em tắt máy ngủ."



Lúc tắt máy rồi ngoại trừ ngủ, cũng không có chuyện gì làm.



Sáng sớm hôm sau Phó Thanh đến.



Anh đi vào phòng bệnh nhỏ hẹp, trên chiếc giường nhỏ có một khối lớn, bên trong ẩn giấu một Tạ Nhan, chân tay co lại mà ngủ, chỉ có tay bên trái đặt ở ngoài chăn, bên trên quấn kín băng vải, cổ tay phá lệ nhỏ, da trắng đến trong suốt, thấy cả mạch máu bên trong.



Hai người bọn họ ngủ chung hai lần, Tạ Nhan đều ngủ không thành thật, thích lật qua lật lại, hôm nay lại ngủ rất quy củ.



Phó Thanh đi tới đầu giường, không nhịn được chạm vào cậu.



Tiểu Tạ của anh bị thương, nằm ở trên giường bệnh, bên người không ai chăm sóc. Cho dù ngủ trong chăn, nhưng mặt vẫn trắng bệch, tay cũng lạnh lẽo.



Lòng Phó Thanh đau đớn, anh không nhớ nổi đoạn đường đến đây đi như thế nào, cho đến khi thấy Tạ Nhan mới có cảm giác chân thực.



Có lẽ vì động tác hơi lớn, Tạ Nhan ngủ mơ mơ màng màng, nhưng giống như cảm nhận được khí tức quen thuộc, gương mặt không tự chủ cà cà tay của Phó Thanh, nói mê: "Phó ca có thời gian đến thăm em sao?"



Giọng nói rất đáng yêu, tựa như đã chờ mong thật lâu.



Phó Thanh thở hổn hển, cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai Tạ Nhan: "Xin lỗi, hiện tại mới rảnh rỗi, đến chăm sóc em, chăm bé ngoan của anh."



(1) Bán thảm: tỏ ra đáng thương.