Làm Nũng
Chương 29 : Đau lòng
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Một đêm này Tạ Nhan ngủ không quá an ổn.
Cậu cũng không ngủ nhiều, buổi chiều cũng ngủ đủ lâu, cậu buồn ngủ hoàn toàn do mất máu quá nhiều.
Ngày hôm sau, Tạ Nhan dậy từ rất sớm, ý thức của cậu vẫn không rõ ràng, lại không có việc gì để làm, cứ an tĩnh nằm trên giường, sau một lát lại mở điện thoại, Phó ca vẫn không trả lời.
Ngón tay Tạ Nhan gõ gõ bàn phím hai cái, lại có chút vô lực, gõ vài chữ đều sai.
Cậu cũng không rõ đây là cảm giác gì, có lẽ Phó ca gần đây thật sự bận rộn.
Sau một lúc lâu, Tạ Nhan lại cầm điện thoại lên, mở weichat: "Ngày hôm qua không cẩn thận khiến tay bị thương, hôm nay đã không sao rồi, Phó ca đừng lo lắng, cứ làm việc của anh đi."
Đọc tới câu này thấy cưng tiểu Tạ quá, kiểu tủi thân muốn anh biết lắm nhưng lại sợ phiền đến công việc của anh UwU.
Cậu vừa gửi đi, trong phòng lập tức vang lên âm báo tin nhắn.
Có lẽ bởi vì xung quanh yên tĩnh, âm thanh này phá lệ lớn.
Tạ Nhan giật mình, vén chăn xuống giường, đi tìm âm thanh kia, đi hết một vòng, mới thấy trên bồn rửa tay trong phòng vệ sinh có một cái điện thoại màu đen.
Là của Phó Thanh.
Tim Tạ Nhan đập nhanh hơn một chút, có chút do dự nhìn màn hình, phía trên có thông báo tin nhắn mới, từ "Bé ngoan."
Cậu không tự chủ nở nụ cười, lại hơi mím môi, đem điện thoại ra khỏi phòng vệ sinh, để trên tủ đầu giường, rồi nằm lại trên giường.
Khoảng chừng nửa giờ sau, ở cửa truyền đến động tĩnh, Tạ Nhan đang dùng tay phải chơi điện thoại, quay đầu nhìn sang, Phó Thanh đang đẩy cửa ra, tay phải xách theo cà men.
Phó Thanh hướng cậu cười cười, đem cà men để lên bàn, thuận tiện giải thích một câu: "Buổi sáng lúc anh đến em còn đang ngủ, cũng không có gì làm nên anh đi mua gan heo, mượn phòng bếp nấu cháo."
Anh dừng một chút lại hỏi: "Em không ghét ăn nội tạng chứ?"
Giọng nói rất bình thản, giống như chuyện trong một đêm từ ngàn dặm gấp gáp chạy tới đây không có gì đáng kể, những vấn đề lúc trước Tạ Nhan muốn biết hiện giờ đều hỏi không nên lời.
Phó ca làm sao biết?
Phó ca đến lúc nào?
Phó ca sao đến nhanh vậy?
Những câu này cậu không hỏi nữa, vì Phó Thanh đã ở trước mặt cậu rồi.
Tạ Nhan cắn môi, tâm trạng buồn rầu hôm qua đều biến mất, hướng Phó Thanh tươi cười, nhẹ giọng nói: "Không ghét."
Kỳ thực muốn Tạ Nhan nhẫn nhịn điều gì là rất khó, bình thường cậu đều vì bản thân, chưa bao giờ đối với người khác như thế.
Tạ Nhan nghĩ lại nửa năm trước, thật sự khả năng không lớn.
Phó Thanh ngủ một giấc đến chiều, anh tỉnh lại không bao lâu thì có y tá đến thay băng.
Miệng vết thương may mười hai mũi, hôm qua mới may, hôm nay nhìn không khỏi có chút dữ tợn.
Y tá khoản năm mươi tuổi, lúc thay băng còn cảm thán: "Tay đẹp như vậy, để lại sẹo thì thật là đáng tiếc."
Tạ Nhan thấy lông mày Phó Thanh càng nhăn chặt, nhăn đến khóe mắt cũng hiện ra.
Cậu dùng tay phải kéo áo Phó Thanh, nhẹ giọng nói: "Sẽ không đâu, thể chất em không lưu sẹo."
Để chứng tỏ mình nói thật, cậu kể ra một ví dụ lúc trước.
Lúc Tạ Nhan mười bốn mười lăm đánh nhau rất hung. Cậu lúc ấy rất cứng đầu, ở viện mồ côi nhiều người không vừa mắt cậu, rất nhiều đứa mười bảy mười tám tuổi cũng đối đầu với cậu. Con trai tuổi đó không sợ trời không sợ đất, đánh nhau đều là đánh đến không muốn sống. Tạ Nhan có một mình chống lại bọn họ, ngoại trừ càng không muốn sống cũng không còn cách nào.
Khi đó đánh nhau cũng không giống như hồi nhỏ chỉ dùng nắm đắm, mà chiêu thức cay độc nào cũng dùng.
Trên mặt Tạ Nhan bị rạch một đường, từ khóe mắt kéo xuống, hầu như kéo hết khuôn mặt "Lúc mười bốn mười lăm tuổi, đánh nhau bị thủy tinh rạch, bọn họ đều nói sẽ có sẹo, nhưng đóng vảy xong thì tốt rồi, hiện tại cũng nhìn không ra."
Sắc mặt Phó Thanh vẫn âm u, Tạ Nhan chưa bao giờ thấy Phó Thanh như vậy, cho là anh không tin, còn muốn Phó Thanh nhìn cho kỹ: "Thật không có sẹo mà."
Y tá làm xong đã đi ra ngoài.
Phó Thanh cúi người đến gần Tạ Nhan, đến nỗi thấy rõ lông tơ trên mặt cậu, giọng nói rất nhẹ cũng rất thong thả: "Mười bốn mười lăm tuổi đánh nhau bị thủy tinh rạch trúng mặt, cũng may hiện tại không có sẹo, tiểu Tạ, em kể chuyện này là muốn anh đau lòng em sao?"
Tạ Nhan giật mình, theo bản năng cách xa Phó Thanh "Không có..."
Bây giờ lại kể chuyện ở viện mồ côi, hình như là rất thảm, nhưng Tạ Nhan không thấy vậy. Dù sao đánh nhau phải có thủ đoạn tự bảo vệ mình, cho nên cậu sẽ không ấm ức, thậm chí nhắc đến những chuyện cũ này cũng sẽ không nghĩ có gì đáng thương.
Phó Thanh tựa như không nghe thấy cậu cãi lại, nói tiếp: "Bất quá anh thật sự đau lòng. Lần này này là anh sai, để em bị thương, sau này sẽ không. Một bạn nhỏ đã ở nhà anh ăn Tết, gọi anh là ca ca, anh bảo vệ được."
Tạ Nhan không biết nên nói như thế nào.
Cậu nghĩ trong lòng mình bây giờ có chút giống như Lục Phùng Xuân lần đầu gặp cá voi, nhưng cũng không hoàn toàn.
Hôm nay hai chương!!! *cầu khen ngợi* ∠( ᐛ 」∠)_
Chính là, trong nháy mắt cậu nghe thấy âm thanh lòng mình nở hoa.