Làm Phi

Chương 34 : Phẩm canh

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Edit: Nguyên Đức phi



Beta: Huệ Hoàng Hậu



"Dù không hổ thẹn, tâm cũng khó an, chỉ biết sao chép kinh phật tĩnh tâm, cũng tính là cầu phúc." Đợi đến khi hắn đến trước mặt nàng ngồi xuống, nàng đã viết xong những lời này ra giấy, đẩy đến trước mặt hắn. Hoắc Kỳ vừa nhìn thấy, nhẹ giọng cười: "Cho dù như vậy cũng không nên để bản thân bị lạnh, ngồi trong phòng viết là được rồi."



Tịch Lan Vi gật gật đầu, lại viết: "Trong phòng ấm đến khô nóng, không thể tĩnh tâm."



Cho nên chịu lạnh trong ba mươi chín ngày này chỉ là để tĩnh tâm? Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn nàng, cảm giác nàng có điều giấu giếm, lại nhẫn nhịn không hỏi nhiều, chỉ sợ vô ý chạm vào nỗi thương tâm của nàng.



Trong lòng Tịch Lan Vi đang cực kì rối ren, càng cảm thấy suy nghĩ của nàng khi vừa mới trọng sinh quá nôn nóng cũng quá đơn giản, cảm thấy chỉ cần tránh được Hoắc Trinh liền tốt, cho nên không do dự mà quyết định tiến cung, bây giờ xem ra...



Riêng việc tiến cung thì nàng không hối hận, tuy là cũng từng chịu khổ, nhưng hiện tại Hoàng đế đối xử với nàng không tồi, mà "không tồi" này có lẽ sẽ liên tục diễn ra một đoạn thời gian. Căn bản là nàngkhông phải chính thê, cho nên ngày sau có bị thất sủng cũng không đáng chú ý. Với lại, nàng cũng không thật sự trao tâm cho Hoàng đế giống như đối với Hoắc Trinh ở kiếp trước, cũng không cần phải lo ngày sau sẽ quá thương tâm hay đau khổ.



Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, Tịch Lan Vi phát hiện ra việc mình trọng sinh đã thay đổi rất nhiều chuyện. Ví dụ như thích khách không chết ngay tại hiện trường, hay Vệ thị sợ tội thắt cổ tự vẫn. Từng chuyện từng chuyện đều liên quan gián tiếp hoặc trực tiếp đến nàng, nghĩ đến việc mình trọng sinh lại thay đổi số mệnh của người khác, trong lòng khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, huống chi đời này còn phải tiếp tục sống sót, không biết sẽ còn có bao nhiêu biến cố.



Không biết được những biến số thật là làm cho lòng người lo sợ, trong đó lại có chuyện nàng cố gắng thay đổi, đó là không để phụ thân chết trận. Không khống chế được biến số, muốn thay đổi số mệnh luôn là nỗi lo lắng tích tụ trong lòng nàng, đã cố gắng không để ý tới nó, hiện nay Vệ thị chết, rốt cuộc không chịu nổi nữa mà vỡ toang ra.



Lại sao chép hai câu, mắt Tịch Lan Vi nhẹ nâng nhìn Hoàng đế đang ngồi trước mặt. Hắn tùy ý ngồi, một bàn tay đặt ở trên bàn, thần sắc nhàn nhạt nhìn nàng. Không hề có ý định sẽ trở về một mình, bộ dạng hoàn toàn là đang chờ đợi. Tịch Lan Vi mím môi, gác bút xuống, tiếp theo thu dọn kinh thư cùng vài trang giấy đã được sao chép chỉnh tề.



Thấy nàng bắt đầu thu dọn, Hoắc Kỳ tự nhiên biết là vì cái gì. Không tiếng động thở dài, dương dương tự đắc mà dạo bước đi ra hướng ngoài đình, nhàn nhạt bỏ lại một câu: "Nàng chậm rãi sao chép, trẫm hồi Tuyên Thất điện."



Nếu như nàng phiền lòng, vậy tốt nhất hắn vẫn không nên quấy nhiễu.



Viên Tự quanh năm suốt tháng theo hầu hạ Hoàng đế hiện tại cũng không lý giải được tâm tư hắn, đi theo bên cạnh cẩn thận liếc nhìn thần sắc hắn, quan sát nửa ngày cũng không tìm ra được nguyên do. Biết Hoàng đế xưa nay chưa từng dỗ dành phi tử, Tịch thị này xem như là ngoại lệ. Nhưng cho dù như thế nào thì cũng chưa từng có phi tần nào dám "làm lơ" Hoàng thượng, chỉ cần hắn muốn đều phải gác hết mọi việc đang làm mà chuyên tâm hầu hạ. Vừa rồi Tịch Lan Vi lại chỉ đáp lại hai câu liền tiếp tục sao chép kinh thư, đợi đến khi bắt đầu kịp phản ứng thì Hoàng đế chỉ đơn giản như vậy liền rời đi.
Hắn nhìn chăm chú, này hình như là được sở chế từ lông chồn hoặc là lông cáo... vậy mà nàng lại thực sự nghe lời.



Hoắc Kỳ bỡn cợt cười nhìn nàng: "Hiếm khi chủ động tới..." Tiện đà ánh mắt dừng lại ở hộp đồ ăn nàng xách trong tay: "Lại còn có nhã hứng xuống bếp?"



Đôi mắt sáng của Tịch Lan Vi khẽ chớp, cũng không để ý tới sự trêu ghẹo của hắn, đi thẳng đến để hộp đồ ăn lên trên bàn, bàn tay thon dài trắng nõn cầm một chén tử sa[2] không tính là quá nhỏ ra.



[2]tử sa: Zisha – đất sét đỏ, khoáng sản đặc biệt của Trung Quốc. Loại đất này nằm sâu trong những tầng đất trên những sườn đồi và được gọi là "Đá Trong Đá". Là loại đất sét mềm tự nhiên, tinh khiết và không chứa bất kỳ nguyên tố nào có hại cho sức khỏe con người. Chính vì vậy, đồ vật làm bằng đất Tử Sa không có mùi của đất và chứa những lổ nhỏ li ti (không khí) có tác dụng cách nhiệt, giữ được hương của vật chứa bên trong ngay cả khi dùng lâu ngày.



Nàng đặt chén trước mặt hắn, mở nắp ra, mùi thơm bay vào mũi.



Trong chén có màu vàng nhạt, mơ hồ có những sợi màu trắng tinh tế. Hoắc Kỳ hít sâu một hơi, tươi cười khen: "Rất thơm."



"Canh gà sợi hầm tổ yến." Tịch Lan Vi viết tên món ăn, đưa cho hắn nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục viết: "Bệ hạ nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không."



Hoắc Kỳ cầm thìa múc một muỗng lại nghiêng qua, nước canh tùy ý chậm rãi chảy vào lại trong chén. Lặp lại ba bốn lần như thế, Tịch Lan Vi còn nghĩ hắn muốn làm cho canh nguội đi một chút. Nàng an tĩnh chờ hắn nếm, nhưng sau đó một thìa canh lại tiếp tục chảy vào chén, ánh mắt hắn đang ở trên thìa sứ bỗng nhiên chuyển hướng, nhìn về phía nàng.



Hoắc Kỳ thêm hai phần ý cười, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, từ từ nói: "Vô công bất thụ lộc[3], đêm lạnh tới cửa đưa canh, ái phi là có chuyện gì sao?" Làm cho hắn cảm thấy nàng có việc muốn nhờ, có thể thấy được quả thật thường ngày nàng tới quá ít.



[3]vô công bất thụ lộc: không có công không hưởng lộc



Tịch Lan Vi nhìn hắn một lát, rũ mắt cân nhắc, nâng bút đáp lời: "Là vì nói lời cảm tạ. Nếu bệ hạ không uống, thần thiếp sai người để Phùng ngự y đưa đi."



"..." Hoắc Kỳ nhất thời hiểu rõ, chuyện ban ngày đó là do bản thân mình tự tạo ra cái vòng luẩn quẩn. Không có thời gian nghĩ xem Phùng ngự y đã nói lộ ra ở chỗ nào, mặc dù hoàn toàn chưa để lộ, Tịch Lan Vi cũng thật sự có đủ bản lĩnh nhìn ra manh mối, thoáng buồn trong chớp mắt, thìa cầm ở trong tay lập tức để vào trong chén, múc một muỗng mang theo mấy sợi thịt gà nhỏ đưa vào trong miệng, nghiêm túc thưởng thức sau đó gật đầu một cái thật mạnh: "Hương vị rất tốt, làm phiền ái phi."