Làm Phi

Chương 8 : Giao dịch

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Edit: Huệ Hoàng Hậu



Beta: Sutháiphi



Tịch Lan Vi đột nhiên đến Dụ An điện khiến mọi người hơi có chút như lâm vào đại địch.



Tuy là Đỗ sung hoa không có việc gì, nhưng các cung nhân ít nhiều cũng nghe được chút tiếng gió, nói là vốn dĩ bệ hạ muốn phế phân vị của nương nương, là vị Diên lệnh nghi này ngăn cản lại.



Không khí liền trở nên rất vi diệu. Tuy nói là nàng ngăn cản phế phân vị, nhưng nguyên do muốn phế vị cũng là xuất phát từ nàng. Còn nữa, cung nhân thân cận với Đỗ sung hoa càng biết rõ đây vốn là một cái kế mà Đỗ sung hoa bày ra, lại bị Diên lệnh nghi này phá hỏng.



Thế nên có cung nhân mang theo thần sắc không được tự nhiên đi vào điện bẩm báo, một lát sau mới trở ra mời Tịch Lan Vi vào.



Tịch Lan Vi đi vào trong điện, hương hoa lê nhàn nhạt đập vào mặt, mang đến một chút hơi thở đầu xuân cho cái hiu quạnh của những ngày mùa thu này.



Khẽ nâng mắt, ánh mắt Tịch Lan Vi dừng trên người Đỗ sung hoa đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị. Nàng ta bị cấm túc đã nhiều ngày, thêm mấy người trước kế sách bị mình phá hủy, hiện nay sắc mặt có vẻ suy sụp. Nhưng vẫn còn rất chú ý đến trang dung, tóc đen được búi tươm tất tỉ mỉ, phía trên điểm một bộ diêu màu sắc bắt mắt.



Tịch Lan Vi hơi cười, lại đi vài bước về trước, phúc thân hành lễ.



Lễ đã đến, Đỗ sung hoa lại không nghe thấy có cung nữ vấn an thay nàng, lúc này mới nâng nâng mắt, trong giọng nói mang theo chê cười cùng khinh miệt: "Hôm nay sao Diên lệnh nghi không mang theo người đi cùng? Hiện tại bổn cung đang bị cấm chừng, nếu cung nhân hầu hạ không chu toàn, lệnh nghi đừng có mà đi chỗ bệ hạ cáo trạng đấy."



Một lời nói ra hoàn toàn không khách khí, lại càng không để cho Tịch Lan Vi đứng dậy. Lan Vi khẽ cười, tự mình đứng lên, đi đến vị trí bên cạnh rồi thong thả ung dung ngồi xuống. Đỗ sung hoa khựng lại, tuy có không vui nhưng không tiện phát tác, chỉ đành gọi cung nữ tới: "Pha trà đi, mang bút mực tới cho lệnh nghi nương tử."



Nhìn nàng ta tuy vẫn còn địch ý rõ ràng, nhưng rốt cuộc không còn nộ khí áp người như ngày xưa, trong lòng Tịch Lan Vi càng thêm vài phần chắc chắn. Thản nhiên nhấp một ngụm trà rồi đặt chung trà xuống bàn, nàng đề bút viết xuống hai hàng chữ: "Xin nương nương cho người khác lui xuống, chỉ giữ lại thân tín hầu hạ trong điện."
Trở về Vân Nghi các, Tịch Lan Vi an tĩnh suy nghĩ xem rốt cuộc là vị nào trong cung khiến Đỗ sung hoa sợ hãi đến như vậy?



Nàng ẩn ẩn cảm thấy, nỗi sợ này của Đỗ sung hoa không nhỏ, người kia có lẽ không chỉ nhằm vào riêng Đỗ sung hoa. Nhưng đến tột cùng là ai, nàng lại không nghĩ ra được nguyên do.



Xế chiều ngày mười lăm tháng tám, hoàng đế hạ chỉ tuyên Diên lệnh nghi đến Tuyên Thất Điện yết kiến. Cung nhân tiến đến tuyên chỉ phụng mệnh chuẩn bị kiệu liễn cho nàng, biểu thị hoàng đế lo lắng vết thương cũ của nàng chưa lành.



Một đường đi nhanh, chưa đầy một khắc đã đến trước Tuyên Thất Điện. Tịch Lan Vi xuống kiệu, bước lên bậc thềm. Thái giám canh gác ở cửa đại điện khom người dẫn nàng đi vào, nhìn thấy chính điện không người, lập tức đi về tẩm điện.



Thì ra hoàng đế đang thay y phục, một bộ quan phục màu đen long trọng tôn quý, có vẻ là sắp đi tới cung yến. Tịch Lan Vi bước qua ngạch cửa tẩm điện liền khom mình hạ bái. Ở phía trước cách đó không xa, người đang đưa lưng về phía nàng, nâng hai tay tùy ý cung nhân chỉnh trang tà áo liếc nhìn qua trong gương một cái, mở miệng nói: "Miễn."



Lan Vi đứng lên, cúi đầu đứng đó, nghe được hắn phân phó cung nhân: "Tịch tướng quân đã đến, đưa nàng đi trắc điện gặp mặt đi."



Nói xong tạm dừng, rồi lại bồi thêm một câu, "Cha con ôn chuyện, người khác không cần đứng hầu."



Tim bỗng đập loạn, vui sướng cùng thấp thỏm trộn lẫn. Nhưng xem như có thể tái kiến một lần, đây là hoàng cung chứ không phải Tịch phủ, phụ thân cũng không thể tránh nàng. Vậy... có một số việc, có lẽ là có thể nói ra rõ ràng?



Tịch Lan Vi cân nhắc, phúc thân qua loa rồi theo cung nhân lui ra. Hoắc Kỳ đúng lúc liếc mắt nhìn qua trong gương một cái, tầm mắt vốn đã đảo qua, rồi lại khó khăn lắm mới kéo được trở về. Chăm chú nhìn trong gương nơi cửa điện đã trống không, nhìn rèm châu đang lắc lư không ngừng, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.



Trước mắt không ngừng lặp lại hình ảnh vừa rồi của Tịch Lan Vi trước khi rời đi, trên mặt nàng là một nụ cười khẽ, làm hắn cảm thấy trước mắt sáng ngời, rồi lại có một cảm giác nào đó nói không nên lời.



"Viên Tự." Hoàng đế nhìn xuống, y phục đã mặc xong hết, chỉ còn đeo thêm đai lưng nữa là xong. Hắn chần chờ một cái rồi nói "Cung yến không vội, chờ lệnh nghi gặp tướng quân xong rồi đi."