Làm Vợ Thầy Em Nhé

Chương 22 : Đau đớn

Ngày đăng: 08:38 19/04/20


Em luôn ngĩ rằng lấy đc anh em sẽ có h/p hơn ai hết...



...nhưng mà...em đã nhầm...



...để đc ở bên anh trong 1 thời gian ngắn...



Em đã đánh đổi tất cả: đứa con, và cả anh nữa...



...thực sự...em rất buồn...và em muốn khóc



Tại sao ư?...



Tại vì em...em kô có tiền...



5 tháng sau khi em sinh...chỉ 5 tháng ngắn ngủi em đc ở bên anh...



Em muốn nói hết cho anh...



...nhưng em kô thể. kô thể làm thế với anh



...nếu em nói...em sẽ là con ng` ích kỉ




Vậy thì thôi...em chấp nhận im lặng



...và em sẽ khóc một mình...khi bên cạnh em kô còn một ng` đàn ông làm chỗ dựa tinh thần cho em nữa!



Chỉ đc nhìn anh và con h/p thì em chẳng còn vướng bận điều gì nữa...



Nó hôn nhẹ lên trán hắn, vuốt mái tóc màu hung đỏ ấy...hắn đẹp...đẹp lắm! Nó mong sau khi nó đi, hắn sẽ tìm đc một ng` con gái tốt hơn nó và iêu thương con nó như con đẻ...chỉ vậy thôi



Những ngày tháng sống trong cái gia đình ấy như địa ngục đối với nó... Nó về làm dâu nhà này mà kô một lời cưới hỏi...kô một lời chúc h/p...kô ai có một nụ cười thật sự đối với nó...Tất cả chỉ là giả tạo...gượng ép



- Ba gọi con? - nó mở cửa thư phòng



- ĐÓNG CỬA LẠI!!! - lão phi cái tẩu thuốc vào tay nó



- Dạ - tay nó run run đóng cánh cửa lại, chỗ bị lão ném tẩu thuốc dần tím lên



- Mày cũng biết giữ mồm giữ miệng ha - lão ta cầm điếu cần sa đưa lên ngang miệng, cười khinh khỉnh



- Dạ... - ng` nó run cầm cập, mặt trắng bệch kô còn giọt máu




- Lại đây - lão ngoắc tay ra hiệu cho nó



- Ơ...dạ - nó ngập ngừng, lùi lại vài bước



- MÀY MUỐN CHẾT HẢ CON RANH!!! RA ĐÂY. ĐỪNG ĐỂ TAO PHẢI LÔI MÀY RA ĐÂY



Nó lại gần, đây là lần đâu tiên nó đứng gần lão như thế, trông mặt lão thật kinh tởm



- Khi mày đi, mỗi tháng tao sẽ cấp tiền cho mày...! Khi nào mày gặp Hirosi, tao sẽ cho mày sống kô bằng chết! - lão lại giật ngược tóc nó lên



- Ba...xin ba bỏ con ra - nó nói bằng giọng iếu ớt như ng` sắp chết



- A...a... - nó ôm bụng, một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống nền đá hoa đen bóng, nó thở đứng quãng. Mồ hoi nó túa ra như mưa trên khuôn mặt nó



Lão kô nói gì, lẳng lặng đứng dậy với lấy cái đt trên mặt bàn



-Thư kí Yee, con dâu ta sinh, gọi xe đến đi. Nó đang trong thư phòng - lão nói mà mặt kô có chút biểu cảm gì



- Dạ...



- Sao mày nói là 5 ngày nữa mày mới sinh - lão quay mặt sang phía nó



- Con cũng kô biết đc...con...đau quá! - nó đau đớn cố lấy hơi để trả lời lão, nó ngất lịm đi



- Hừm - lão lấy chân đạp tay nó ra... lay lão chắp đằng sau lưng như kô có chuyện gì