Làm Vợ Thầy Em Nhé

Chương 23 : Hạnh phúc ư ?

Ngày đăng: 08:38 19/04/20


Nằm trên giường bệnh, nó thấy mọi vật như mờ dần đi...nhắm mắt lại...một màu đen phủ kín xung quanh nó...chỉ nge những tiếng lách cách của dao kéo.Nó thấy khá nhẹ nhõm...nhẹ nhõm về tâm hồn nhưng đau về thể xác...nó rất đau...rất đau!



- Dao...!



-...



- Kéo...!



-...



- Cẩn thận sắp ra rồi...từ từ nào!



Một cảm giác khó tả đang len lỏi trong ng` nó...Nước mắt nó rơi! Có thể rơi vì hạnh phúc nhưng cũng có thể vì tuyệt vọng...tuyệt vọng ư? Nó đang hạng phúc mà...? Nhưng sao trong tâm can nó cảm thấy day dứt thế này?




- Rồi...ra rồi...con trai!



Nó nge thấy từ " con trai " thôi cũng đủ làm nó hạnh phúc lắm rồi...



***



- Mày tránh ra cháu nội của tao ra! Mày kô đc phép bế nó - lão Hiroli đẩy nó ngã vào thành cầu thang



- Ba! Xin ba cho con bế cháu một lần thôi - nó van xin lão



- Biến! Mày đủ tư cách hả? - lão dơ tay lên cao, tát vào mặt nó cái Chát!




- Ba àh... - nó ôm mặt, ánh mắt oán hận lão đến xương tủy



- Mày muốn tao móc mắt mày ra kô? ****** này? Mày dám nhìn tao như thế hả - lão túm tóc nó, dúi đầu nó xuống cánh cửa thư phòng...Hầu như lần nào lão hành hạ nó đều trong căn phòng này thì phải...Đúng! đều ở trong cái căn phòng ghê tởm này!



- Con xin lỗi ba - nó ôm đầu, nước mắt nó giàn giụa trên khuôn mặt gầy guộc, hốc hác...đôi mắt nó thâm quầng vì nước mắt...



- Xin lỗi! mày ngĩ tội của mày chỉ bằng một câu xin lỗi là xong? Cái con chó này...tao phải dạy cho mày một bài học mới đc... mày kô có ai dạy dỗ hả??? - lão bóp cổ nó



Tiếng quát của lão khiến thằng bé đang ngủ phải khóc ré lên...căn phòng như đủ tiếng hỗn tạp hòa quyện vào nhau tạo nên một giai điệu ai oán, rùng rợn đến đau khổ...!



- B...b...a...ba àh... xin ba...con cầu xin ba...con...kô thở đc - nó cố lấy chút sức lực cuối cùng cầu xin lão. Nước mắt nó chảy xuống bàn tay lão...từng giọt...từng giọt như những giọt máu đỏ tươi của sự hận thù



Lão bóp chặt lấy cổ nó, nhấc cổ nó lên rồi đột ngột thả xuống khiến nó mất đà ngã xuống đất. Nó ôm lấy cổ, khóc nức nở



- Đấy là hình phạt cho việc động vào tao. Mày ngèo nên mày có tội thôi. Có trách thì trách tại sao mày lại sinh ra trong cái gia đình ngèo đấy...Con đốn mạt - lão nhìn nó khinh bỉ... Khinh nó chỉ vì nó ngèo?... khinh nó chỉ vì nó kô có tiền?...khinh nó bởi vì ba mẹ nó mất sớm? Lão điên rồi!