Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 110 : Kẻ thù gặp lại đặc biệt thân thiết

Ngày đăng: 20:00 20/04/20


Con thuyền kia vẫn đậu nguyên một chỗ cạnh bờ sông, Lan Thất nhẹ vén ống tay áo, cánh tay được băng bó kỹ càng đã nhuộm một màu đỏ thẫm.



“Chủ nhân, mũi tên kia đã tẩm lọai độc gì, sao có thể lợi hại như vậy?” giọng nói của cô gái xinh đẹp mang chiều hướng run rẩy.



“Chuyện đó coi bộ phải hỏi người tặng ta mũi tên này.” Lan Thất vẫn mỉm cười như cũ, y như cánh tay đang bị thương chảy máu không phải là của chính mình,“Độc này chưa từng gặp qua, ngay cả ‘Phật tâm đan’ cũng không có hiệu quả, xem ra thật là lợi hại.”



“Máu hồ như không thể ngừng chảy.” Chàng trai anh tuấn nhìn miệng vết thương, “Dù sao cũng may không phải là chảy máu đen, xem ra độc cũng đã được thanh trừ.”



“Ừm, Lan Lung (1), ngươi đi lấy bình “Tử Phủ tán” lại đây.” Lan Thất tháo tòan bộ vải băng.



“Dạ.” Cô gái đáp.



“Lan Đồng, bên kia có truyền tin tức gì đến không.” Lan Thất lại hỏi.



“Lần đầu tiên thất bại.” Chàng trai — Lan Đồng nhíu chặt mi.



“Quả nhiên.” Lan Thất hiểu rõ cười cười, cánh tay không bị thương với lấy một viên minh châu trên vách tường ngắm nghía, mắt ngọc phản chiếu ánh sáng ngọc châu trở nên mềm mại, hờ hững nói, “Để cho bọn họ đi, nếu chuyện hòan thành, mấy thứ trong bảo tàng của Lan gia cứ lấy.” Tay nhẹ nắm, lại mở ra, lòng bàn tay là bụi phấn, nhẹ nhàng thổi một hơi, trong thóang chốc đã bay hết.



“Dạ.” Lan Đồng khẽ cúi đầu.



“Chủ nhân, xin thoa thuốc.” Lan Lung cầm thuốc mang tới.



“Ừm.” Lan Thất miễn cưỡng trả lời, vươn cánh tay, thân thể lười biếng dựa vào thành ghế, mắt ngọc có vẻ lơ đãng liếc Lan Lung, Lan Đồng,“Phía Vân Châu thế nào rồi?”



Lan Đồng trầm mặc một lát mới nói: “Không có việc gì đặc biệt.”



“Phải không?” Mắt ngọc khẽ hạ xuống, lẳng lặng nhìn Lan Lung thoa thuốc, “Nghe nói lão Cửu bị thương, là thật sao?”



Tay Lan Đồng đang vòng quanh bụng hơi siết lại, nói: “Cửu tiểu thư bị thương sau lưng.”



“Hưm.” Lan Thất cực kỳ thản nhiên, ngón tay gõ gõ mặt bàn,“Nếu muốn đả thương nên đả thương trước ngực hoặc sau gáy, dù sao có giữ cũng chẳng được ích lợi gì, các ngươi lại…… Ta sẽ không cho thêm cơ hội thứ hai, sai lầm một lần vậy là đủ rồi.”



Lan Đồng, Lan Lung run lên, sau đó cúi đầu: “Dạ.”



“Đi thôi.” Lan Thất nhìn cánh tay đã băng bó hòan hảo.



“Dạ.”



Mà ngay tại lúc này, ở một giang phòng trang nhã trong khách sạn, Minh Nhị nhìn vết thương trên vai do đao gây ra nhíu mày.



“Công tử.” Cửa bị đẩy ra, một người thanh niên thân hình hơi gầy, ánh mắt sáng ngời bước vào.



“Thế nào?” Minh Nhị quay đầu nhìn về phía người nọ, gương mặt khôi phục nụ cười thanh nhã.



“Điều tra không ra manh mối, những người đó tựa hồ chưa có tới, cũng không đi đến đó.” Người thanh niên đáp.



“À?” Minh Nhị thóang trầm ngâm, sau đó nói với người thanh niên, “Không cần tiếp tục tra xét.”



“Công tử?”



“Ta nghĩ…… Ta đã biết là do ai.” Minh Nhị có vẻ hơi do dự, rồi lại nở nụ cười lạnh nhạt, “Ở đây không còn việc gì nữa, ngươi lui đi.”



“Công tử, nếu đã biết là ai, vậy thỉnh  người nói cho thuộc hạ biết, lấy đó để đề phòng.” Người thanh niên nói.




Về phần Vũ Văn Lạc, trừ mỗi lúc ngẫu nhiên giúp đỡ Ninh Lãng, đa số thời gian còn lại lôi ra một quyển vở thật dày, vừa mềm vừa dẻo không rõ là được làm nên từ chất liệu gì, bút chạy như tia chớp trên giấy, ánh mắt khi thì dừng lại trên ba người kia, khi thì sâu sắc nhìn về phía chân trời cao mênh mông đằng xa, trên khuôn mặt có vẻ non trẻ lại có ánh mắt cơ trí thành thục, khiến Minh Nhị, Lan Thất cũng không dám khinh thường.



Một ngày nọ, bốn người đến dưới chân núi Mông. Núi Mông là giao điểm giữa Vân châu, Hoa châu, Ngọc châu, nó không cao, so với núi Thiên Mang cao ngất thiên hạ, độ cao của nó ngay cả một phần mười cũng chưa tới, nhưng nó lại là dải núi dài nhất Hòang triều, đi từ đông sang tây tổng cộng khỏang một ngàn sáu trăm dặm, qua khỏi núi Mông, bọn họ sẽ tiến vào địa phận Kỳ Châu, Anh Sơn nằm ở bình nguyên phía tây Kỳ Châu.



Khi đó đang là giữa trưa, mặt trời lên cao đến đỉnh, bốn người nghỉ ngơi một lúc dưới chân núi, ăn xong lương khô, uống xong nước, liền bắt đầu leo núi, hy vọng tới lúc trời tối có thể đến được Kỳ Châu, tìm một khách sạn tắm rửa sạch sẽ, ăn gì  ngon  một chút, ngủ một giấc thật no. Đã nhiều ngày qua, dọc theo đường đi đều là rừng núi hoang vu, ăn gió nằm sương. Bốn người họ mặc dù đều có tập võ, luyện các lọai võ công lớn nhỏ không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi, Ninh Lãng từ nhỏ lại sinh hoạt trên núi Thiển Bích, nói chung cũng không ngại cuộc sống như vậy, chỉ có điều mấy người họ dù sao cũng xuất thân thế gia, dù không có chuyện ngày ngày cẩm y ngọc thực, nhưng ít ra cũng là nhà ngói, cơm nóng dẻo, nhiều ngày như thế này thật sự là không quen. Bất quá khiến người ngạc nhiên lại chính là Lan Thất, nhìn nàng ăn mặc hoa mỹ, vốn tưởng rằng là người để ý nhất những chuyện như vậy, ai ngờ đối với chuyện uống nước suối, ăn thức ăn thôn dã lại chưa từng nhăn mặt, nhíu mày dù chỉ một chút, ngược lại so với người khác càng thành thạo, thản nhiên hơn.



Vừa đi được khỏang một khắc, có tiếng kim lọai va chạm vang đến thật chói tai, bốn người dừng chân, nghiêng tai lắng nghe tiếng người nói đứt quãng theo gió đưa tới



“Là đại ca!” Vũ Văn Lạc là người đầu tiên kêu lên, chân thoắt một cái, đã  nhanh chóng phi tới nơi phát ra tiếng ồn ào.



“Đại ca!” Ninh Lãng cũng đuổi theo.



Minh Nhị, Lan Thất nhìn hai người chạy xa, liếc mắt nhìn đối phương.



“Giang hồ thật không bao giờ bình yên.” Minh Nhị cảm thán.



Lan Thất ve vẩy quạt ngọc: “Nhị công tử tựa tiên nhân xuất trần, chắc hẳn là sẽ để tâm đến những chuyện bất bình.”



“Có Thất thiếu ở đây, không dám chiếm đoạt danh hiệu.” Minh Nhị mỉm cười.



“Nhị công tử quá để mắt rồi, Lan Thất há có thể sánh với Nhị công tử, dù sao cũng mang danh yêu tà, không muốn làm chuyện ngu xuẩn chẳng có lợi ích gì với bản thân.” Quạt ngọc của Lan Thất phe phẩy rất tiêu sái.



“Thất thiếu sao có thể nói vậy, Ninh Lãng nhân hậu có lòng hiệp nghĩa, làm việc gì cũng chân thành dốc hết sức, như thế nào lại là chuyện ngu xuẩn.” Ánh mắt Minh Nhị mờ mịt che dấu tâm tư, mà gương mặt đang mỉm cười kia lại một vẻ hòan toàn chân thành, “Huống chi Thất thiếu thân là đối tượng kết hôn, chắc chắn sẽ tương trợ, không phải sao?”



“Ai da……” Lan Thất khép quạt, lắc đầu oán thán, “Ninh Lãng sao có thể so với mỹ nhân Hoành Ba của Nhị công tử,  người kia thật sự là sắc đẹp vô song tuệ chất lan tâm.”



Ninh Lãng sao lại có thể so sánh với Thu Hoành Ba? Da đầu Minh Nhị cảm thấy tê rần, chân lui về phía sau từng bước, nói: “Ngươi với ta cũng đi xem thử sự tình như thế nào? Không biết Vũ Văn đại công tử hôm này lại gây ra chuyện lớn gì khiến giang hồ khiếp sợ đây.”



“Cũng tốt.” Mắt ngọc của Lan Thất chợt lóe, gật đầu.



Hai người động chân một cái, nhẹ nhàng di chuyển, thóang chốc đã đuổi kịp Vũ Văn Lạc và Ninh Lãng.



___________________________________________________



Chú thích:



1/ Lan Lung: Nguyên văn là 兰昽  : phiên âm là Lan Lông, chữ  昽  là giản thể của 曚:  lông ở đây có nghĩa là ánh sáng yếu ớt, mờ mờ ảo ảo, Elle mạn phép đổi lại thành Lung.



2/ “Mộng giác vân bình không, đỗ quyên thanh yết cách liêm long, ngọc lãng bạc hạnh khứ vô tung...



... Nhất nhật nhật, hận trọng trọng...



“... Lệ giới liên tai lưỡng tuyến hồng.”



Nguyên văn:



“ 梦 觉 云屏空,  杜 鹃 声咽隔 帘栊,  玉朗薄幸去无踪...



...  一日日,  恨重重..



..  泪界 莲 腮 两线红.”