Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 117 : Hiển lộ phong thái

Ngày đăng: 20:00 20/04/20


Giờ Thìn, Vũ Văn Lạc và Ninh Lãng rốt cuộc cũng đặt chân đến đỉnh núi.



Anh Sơn tựa như một đóa hoa nằm vương giả giữa bình nguyên, cánh hoa tỏa ra lớp lớp, ở ngay trung tâm đóa hoa là một hồ nước trong vắt, phản chiếu bầu trời xanh thẳm, giữa mặt hồ xanh biếc là một núi đá xanh đen nho nhỏ đứng sừng sững. Ngay bên hồ, một tòa cung điện lấy màu trắng đen làm chủ đạo với vàng, son hỗ trợ bao bọc chung quanh bờ, kết cấu đơn giản, lại chạm trổ rất cầu kỳ tráng lệ, khiến người nhìn vào có cảm giác trang trọng lẫn uy nghiêm; Mà trên đỉnh ngọn núi nhỏ đứng giữa hồ là một toà điện, từ xa nhìn lại, mặc dù có vẻ không lớn lắm lại mang theo khí thế áp người, tựa như một vị vương giả cao cao tại thượng đứng đó bao quát xuống thiên hạ núi sông



Lúc đó là lúc mặt trời lên giữa đỉnh trời, vạn vật tắm mình trong ánh sáng.



“Đây là Thủ Lệnh cung ư.” Vũ Văn Lạc đứng trên đỉnh một cánh hoa, mở lớn mắt nhìn nơi thánh địa võ lâm.



“Thật sự đúng là Anh Sơn Thủ Lệnh cung.” Ninh Lãng cũng cảm thấy rung động.



Anh Sơn không mang vẻ cao lớn hùng vĩ như Thiển Bích, Thủ Lệnh cung kia cũng không rộng lớn hoa lệ bằng Thiển Bích cung, nhưng lại có một cảm giác oai phong vĩ ngạn chỉ mình nó có được.



Vũ Văn Lạc đảo mắt một vòng đánh giá tình hình xung quanh, sau đó nhịn không được buột miệng tán thưởng: “Anh Sơn quả thật bình thường, nhưng lại ẩn chứa muôn vàn khí thế, hồ nước này, cung điện kia, ngọn núi, cây cối…… Mọi thứ bình thường đến vậy, nhưng hợp lại cùng nhau, lại mang khí thế bừng bừng cùng với thanh nhã tú lệ, chỉ mới nhìn qua thôi cũng đã nhận thấy sự bất phàm của “Bạch Phong Hắc Tức”!”



“Đúng vậy.” Ninh Lãng tiếp lời,“Đại ca, trước đó dù chưa lần nào đặt chân lên Anh Sơn,đệ vẫn cảm thấy không hiểu lắm, tại sao ngọn núi này lại là thánh địa trong lòng võ lâm thiên hạ.”



“Ừ.” Vũ Văn Lạc gật đầu tỏ vẻ đồng cảm,“Vì sao không phải là dãy Thương Mang cao đệ nhất núi sông? Lại vì sao không phải thiên hạ đệ nhất hung hiểm Thiển Bích? Giang sơn Hoàng triều trải dài vạn dặm có bao nhiêu danh lam thắng cảnh, núi non hùng vĩ cao hơn Anh Sơn, nhưng ngay lúc này chân đứng tại đây, huynh cuối cùng cũng hiểu được.”



“Hơn nữa……” Ninh Lãng trầm ngâm



“Hơn nữa cái gì?” Vũ Văn Lạc quay đầu hỏi hắn.



“Nơi này nhìn lâu có cảm giác kỳ lạ.” Ninh Lãng cố suy nghĩ từ ngữ biểu đạt, muốn nói ra cảm xúc trong lòng,“Lòng cảm thấy khiếp sợ, lại cảm thấy lồng ngực như được khai mở nhiều hơn, nhưng bên cạnh đó…… tựa hồ cũng là đau lòng, không, không phải đau lòng, mà là……” Ninh Lãng nghĩ mãi, cuối cùng ão não nhìn Vũ Văn Lạc,“Không biết nói như thế nào, chính là rất thoải mái lại rất không thoải mái, ôi chao, cũng không phải thoải mái cùng không thoải mái, mà là……”



“Huynh biết trong lòng đệ là lọai cảm giác gì.” Vũ Văn Lạc ngắt lời hắn, quay đầu, nhìn phía Thủ Lệnh Cung đơn giản mà khí thế, “Là một loại kính sợ, dấy lên ý chí chiến đấu, bừng bừng lại ngập tràn bi thương……”



“Đúng, đúng, chính là lọai cảm giác như đại ca vừa nói.” Ninh Lãng không ngừng gật đầu tán thành.



“Bởi nơi này là chốn cao nhất mà tòan bộ võ lâm hướng đến.” Vũ Văn Lạc vươn tay chỉ về phía xa,“Thủ Lệnh Cung bảo hộ tín vật võ lâm chí tôn, mà hướng trên cao kia của Thủ Lệnh Cung…… Nhìn thấy không, tòa điện trên ngọn núi ở giữa hồ, nơi đó mới là chốn thánh địa trong thánh địa — Vi Nguyệt cung — theo sau  đời ‘Bạch Phong Hắc Tức’ tới nay, là nơi ở của võ lâm đế chủ, hơn trăm năm qua trừ võ lâm đế chủ chẳng có ai được phép bước vào! Hơn nữa……” Vũ Văn Lạc khoanh tay, ánh mắt chuyển hướng phương xa, nhìn xuyên qua ngọn núi tầng tầng lớp lớp ,“Hơn trăm năm trước, một trận chiến giữa Phong vương cùng Quân Thù Phóng ở núi Lạc Anh, nơi này phủ lấp hơn tám vạn nhân mạng, tẩm liệm hơn tám vạn hồn thiêng chiến sĩ, thê lương đến vậy, cho nên chúng ta kính sợ, cho nên trong lòng chúng ta dâng trào ý chí chiến đấu, cho nên chúng ta cảm thấy sầu não bi tráng……”



“Cho nên mới nói Anh Sơn là chốn tụ hợp thần khí linh thiêng, cũng bởi vậy ‘Bạch Phong Hắc Tức’ mới chọn nơi đây làm võ lâm thánh địa.” Nghĩ đến chuyện của người đi trước, lòng Ninh Lãng nảy lên cảm thán.



“Ừ.” Vũ Văn Lạc nhìn về phía anh hào võ lâm,“Bọn họ lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ khiến võ lâm an ổn trăm năm, đến tận ngày nay có bao nhiêu người sùng kính họ như thế, linh hồn họ cũng được an ủi, chỉ là……”



Ninh Lãng lẳng lặng chờ đợi.



“Võ lâm hôm nay chẳng còn là lúc xưa.” Vũ Văn Lạc cuối cùng chỉ buông một câu than thở.



“Hôm qua đã trôi đi chẳng thể vãn hồi, hôm nay đến cứ để tự nhiên.” Ninh Lãng bỗng nhiên nói một câu thật sâu sắc.



“Hả?” Vũ Văn Lạc  ngạc nhiên nhìn Ninh Lãng.



Ninh Lãng đỏ mặt, giải thích: “Đây là lời đại sư huynh rất thích nói, đệ ở trên núi thường hay nghe nên nhớ rõ.”




Phượng Duệ nâng mắt nhìn qua, khóe miệng khẽ nhếch cong lên, coi như một nụ cười,“Nhâm Khởi.”



“Ra đại sư huynh của đệ quen biết hắn.” Vũ Văn Lạc kêu lên.



“Đại sư huynh năm năm trước có ghé qua Phong Vụ phái, có khả năng bọn họ quen biết trong lúc đó.” Ninh Lãng nói,“Chẳng qua là chưa từng nghe đại sư huynh nhắc đến hắn bao giờ.”



“Vậy sao?” Vũ Văn Lạc thấy khó hiểu, ánh mắt bỗng nhiên lại bị một người hấp dẫn,“Ninh Lãng, mau nhìn người đó, biết là ai không?”



Một người thân hình cao lớn hiên ngang bước đến, ngũ quan kiên nghị như được điêu khắc, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, đi theo sau là mấy tên tùy tùng.



“Nhất định là đại ca của Liệt tam gia.” Ninh Lãng vừa thấy người nọ nói luôn.



“Đúng, hai người bọn họ vừa nhìn đã biết là huynh đệ.” Vũ Văn Lạc gật đầu, vẻ mặt hưng phấn,“Trưởng môn Thiên Vân trang, Liệt Sí Đường cũng đến rồi, Anh Sơn hôm nay thật sự là thời điểm gió mưa vần vũ long hổ tề tụ.”



“Minh Nhị công tử vẫn còn chưa tới.” Ninh Lãng lại nói.



Vũ Văn Lạc quay đầu liếc hắn, “Đệ thật sự quan tâm là tại sao Thất thiếu vẫn chưa tới chứ gì?”



Ninh Lãng bị Vũ Văn Lạc nói toạc ra tâm sự trong lòng không tránh khỏi đỏ mặt cúi đầu.



Vũ Văn Lạc nhìn bộ dạng này của hắn liền nhíu mày, tiếp theo lại thầm thở dài một hơi,“Yên tâm đi, nơi náo nhiệt như vậy hắn sao có thể không đến được.”



Sau đó vẫn còn rất nhiều anh hào hắc bạch lưỡng đạo lũ lượt kéo đến, khiến Ninh Lãng nhìn theo không kịp, Vũ Văn Lạc thì cực kỳ phấn khởi, bút múa lia lịa không nghỉ một giây. Giờ Thìn đến gần, mọi người ở khỏang sân rộng vừa chào hỏi vừa nhường chỗ cho nhau, ghế dựa trên hành lang cũng dần dần được lấp đầy bởi chủ nhân của nó.



Vũ Văn Lạc lần lượt rảo mắt nhìn chi tiết chủ nhân của từng cái ghế, những người ngồi trên đó chính là người có võ công cao nhất một phương, bọn họ có thể cao cao tại thượng nhìn thẳng xuống những người đang đứng dưới sân, mà những người dưới đó lại một lòng sùng bái kính trọng ngẩn nhìn lên.“Để đổi lấy một chỗ ngồi này, không biết bọn họ đã trả giá đắt bao nhiêu?” Hắn thì thầm.



“Cái gì?” Lời nói của Vũ Văn Lạc rất nhỏ, Ninh Lãng không nghe được.



“Ai da, Nhị công tử, đừng nói chúng ta lại đến muộn rồi chứ?”



Đang lúc chúng anh hào coi như đã yên ổn, một tiếng nói trong vắt dụ hoặc bỗng từ đâu truyền lại, tựa tiếng đàn huyền bí lay động cõi lòng người nghe.



“Chẳng phải Thất thiếu bảo rằng cảnh trí trên đường rất đẹp nên muốn đi chậm một chút sao?” Một giọng nói khác trong trẻo nhưng gió xuân lướt qua mặt nước cũng vang lên, lại đem tâm tình mọi người đang xao động trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.



“Chẳng lẽ không phải bởi Nhị công tử một đường nhã luận khiến chúng ta lưu luyến không rời sao?” Giọng nói thanh mị kia hỏi ngược lại.



“Các ngươi lải nhải hết một chặng đường rồi còn chưa đủ hả?” Lại một giọng nói lạnh lùng khác nhập cuộc.



Sau đó ba bóng người đi tới, mọi người trong sân quay đầu nhìn lại, không khỏi liên tục sợ hãi thở vắn than dài, thật là những người xuất sắc!



Đó là ba gã nam tử tuổi trẻ, người bên trái quần xanh áo xanh mộc mạc như sen, mặt mũi tựa ngọc đúc, luôn luôn mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lóang như phủ một tầng sương, mày cao khí chất nhanh nhã, không nhiễm nửa hạt bụi trần; Ở giữa là áo bào dài tím đẫm, mày đen như mực họa, mắt như hồ xanh thẳm, quạt ngọc khẽ khàng lay động, phong vận tuyệt thế, lại mang một thân tà mị mê hoặc thiên địa; Bên phải là người mặc áo đen, mày kiếm mắt sáng, dung như điêu khắc, lưng đeo bảo đao, quanh thân một cỗ nhuệ khí chẳng ai dám khinh thường. Ba người thần khí, phong thái hòan tòan bất đồng lại đi cùng nhau, thóang chốc đã chèn ép hào khí quần hùng đang tụ tập.