Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 118 : Thủ Lệnh cung chủ

Ngày đăng: 20:00 20/04/20


“Ra họ ước hẹn cùng nhau đến.” Ninh Lãng nói.



“Ước hẹn?” Vũ Văn Lạc rùng mình một cái,“Chẳng bằng nói thẳng trên đường đi không may chạm mặt, ngại ánh mắt người khác nhìn vào nên bọn họ không thể không ‘Vui mừng’ đồng hành.” Một đường đi chung đó, hắn phỏng chừng bọn họ cũng đã trải qua một hồi minh tranh ám đấu, tuy rằng đời này có rất nhiều người tài trí tương đương dẫn đến kính nể nhau rồi trở thành bạn hữu, nhưng cũng có những người vừa trông thấy mặt nhau đã sinh ra chán ghét, nếu không tại sao đời lại có hai từ “ Thiên địch”.



Thời điểm đó, mọi người trong sân đều nhìn về phía ba người, có tán thưởng, có vui mừng, có khinh thường, có hờ hững, có phiền muộn ganh ghét…… trong đầu mọi người đều chứa đầy suy nghĩ tính tóan.



“Anh hùng xuất thiếu niên, giang sơn lại xuất hiện nhân tài rồi.” Ở phía trên, Minh Không nhìn ba người dưới sân như hạc giữa bầy gà buông lời tán thưởng.



Thu Trường Thiên vuốt cằm tỏ vẻ đồng cảm,“Về sau giang hồ là của bọn hắn.”



“Ba người này liệt vào võ lâm Tam công tử, bây giờ tận mắt nhìn thấy, thật sự là những người thực sự có thể gánh vác trách nhiệm lớn.” Nam Ngọa Phong cũng cảm khái nói.



Lời này của ông vừa thốt ra, Vũ Văn Lâm Đông đứng bên cạnh mặt trở nên biến sắc, Thu Trường Thiên thấy được, nói tiếp: “Giang hồ hôm nay không thể so sánh với thời chúng ta, những người tuổi trẻ này đều là tinh hoa trong các nhân tài, các ngài xem xem, Anh Sơn đại hội lần này mỗi gia mỗi phái ai nấy đều phái ra người kế thừa chức trưởng môn hay gia chủ đời tiếp theo, nghĩ lại xưa kia lúc chúng ta từng này tuổi vẫn còn lăn lộn giang hồ, mà bọn hắn bây giờ đã tạo được chỗ đứng cho mình, như đại công tử nhà Lâm Đông huynh đây, một cây Xích Long tiên tung hoành giang hồ, khỏi nói thêm chuyện Xích Tâm chưởng cũng gần luyện thành, thật sự khiến cho mấy người già chúng ta không phục cũng không được.”



Tuôn ra một hơi khiến Vũ Văn Lâm Đông đắc chí tràn lên mặt,“Trường Thiên huynh khen không đúng rồi, chẳng qua chỉ là sóng sau xô sóng trước mà thôi, bọn trẻ bây giờ xuất sắc như thế, lớp già chúng ta thối lui cũng cam tâm.”



Vũ Văn Phong đứng sau lưng Vũ Văn Lâm Đông, gương mặt vẫn một vẻ lãnh ngạo như cũ, biểu tình không vui chẳng buồn, ánh mắt hướng về phía trước, lại không dừng ở bất kỳ điểm nào. Mà Phượng Duệ ở sau lưng Minh Không nãy giờ, gương mặt trở thành xám nghét như tro tàn, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm Lan Thất. Từ lúc Lan Thất xuất hiện, mấy người Tùy Giáo đều nhìn qua, sau đó tự nhìn nhau gật đầu.



“Quả nhiên là rất náo nhiệt.” Lan Thất cười dài quét mắt nhìn quãng sân rộng, mà phàm là người nào bị ánh mắt xanh biếc kia đảo qua, đều bối rối tránh khỏi tầm nhìn hắn.



“Tại hạ Minh gia Minh Hoa Nghiêm, bái kiến các vị võ lâm đồng đạo, tiền bối.” Minh Nhị mỉm cười ôm quyền, ánh mắt chậm rãi đảo qua bốn phía, tao nhã mà khẩn thiết, khiến người khác có cảm giác hành động này là thi lễ với riêng bản thân mình



“Thì ra là ‘Trích Tiên’ Minh Nhị công tử.” Có người thán phục kêu lên. Quả nhiên xuất trần như tiên.



“Nhị công tử đã lâu không gặp.”



“Nhị công tử khỏe.”



Vài người quen biết tiến tới ôm quyền chào hỏi.



“A.” Lan Thất quạt ngọc che môi, cúi đầu cười nói,“Nhị công tử thật sự là danh gia phong phạm nổi tiếng, lễ nghi chu đáo khiến người người cảm động.”



“Sao lại thế được, chỉ là Minh Nhị từ nhỏ được tiếp nhận gia giáo, đối xử với người khác không thể vô lễ.”Minh Nhị mỉm cười thấp giọng đáp lại.



Quạt ngọc đang để trên môi Lan Thất bỗng nhiên cứng đờ. Dám ám chỉ bản thiếu không có gia giáo! Thu quạt, hai tay ôm quyền, nhìn phía chúng anh hùng, thi lễ xung quanh, tuyệt đối thành khẩn cùng phong độ tiêu sái,“Bản thiếu Lan gia Lan Tàn Âm, đứng hàng thứ bảy trong nhà, nếu chư vị võ lâm đồng đạo, tiền bối không chê xin gọi tại hạ một tiếng ‘Lan Thất’ là được,  bản thiếu từ lâu đã mong ngóng đến đại hội Anh Sơn, hôm nay có vinh hạnh được tham gia sự kiện này cũng như thấy được phong thái của các vị anh hùng, trong lòng hân hoan không dứt, ngày sau mong rằng các vị giang hồ đồng đạo chiếu cố nhiều hơn.”



“Ra hắn chính là ‘Bích Yêu’ Lan Thất!” Có người kinh ngạc cảm thán. Đời này có người lại có được đôi con ngươi xanh biếc như vậy sao?



“Không dám, không dám, Thất thiếu gần đây khỏe không?” Người nhận biết vội vàng ôm quyền chào hỏi, sợ chậm một chút sẽ đắc tội phải vị Lan Thất thiếu yêu tính khó dò này.



“Hân hạnh gặp mặt Thất thiếu.” Có người lo sợ không yên đáp lễ. Nguy rồi, hôm nay Lan Thất thiếu bỗng nhiên hữu lễ như vậy, chẳng biết là sẽ có cái bẫy nào đây?


Lời vừa dứt, tức khi khiến hơn một ngàn võ lâm hào kiệt đang có mặt chấn động!



Lão phu? Hơn bốn mươi năm? Người nào người nấy đều mang vẻ mặt không thể nào tin nổi nhìn vị cung chủ đời thứ mười hai của Thủ Lệnh cung.



“Chuyện này…… không phải là sự thật chứ? Bảo hộ hơn bốn mươi năm? Vậy tuổi của người là bao nhiêu chứ?” Vũ Văn Lạc nhìn Thích Thập Nhị dáng vẻ như thiếu niên mà thì thào trong miệng.



“Chẳng lẽ đời này thật sự có chuyện trường sinh bất lão?” Mặt Ninh Lãng cũng tràn đầy kinh ngạc.



Thích Thập Nhị có vẻ không mấy để ý đến sự kinh ngạc chấn động của mọi người, tiếp tục nói:“‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ bị trộm đi là do lão phu bảo hộ bất lực, sau khi thánh lệnh được tìm trở về lão phu sẽ lấy cái chết tạ tội, hôm nay mọi người ở đây đều có thể làm chứng.”



Câu này vừa nói xong, mọi ngườiu lại hết hồn. Tuy rất nhiều người trong lòng nghi hoặc, âm thầm chỉ trích về chuyện thánh lệnh bị trộm đi, cũng có những người không hề có ý tốt, lại không hề ngờ tới chuyện trước khi mọi người làm khó dễ đã tự mình muốn lấy cái chết để tạ tội, chuyện nghiêm trọng như thế lại khẳng khái nói ra một cách nhẹ ngàng bâng quơ, hoàn toàn chẳng giống như nói về sinh tử của bản thân, thế nên chuyện về danh dự của Thủ Lệnh cung, bọn họ căn bản chẳng dám hòai nghi.



“Ai nha, ông chết đi thì tiếc lắm.” Lan Thất lẩm bẩm,“Bản thiếu lần đầu tiên thấy một gương mặt không già đi như vậy, ít nhất nên đem công phu kỳ diệu này truyền lại cho bản thiếu rồi chết cũng không muộn.”



Tiếng nói của nàng rất nhỏ, nhưng hiển nhiên chẳng thèm có ý che dấu, cho nên người ngồi một bên nàng là Minh Nhị tất nhiên nghe rõ mồn một, mắt liếc sang nhìn Lan Thất, mang theo vài phần trêu chọc,“Thất thiếu để ý đến dung nhan như thế, lại khiến Minh Nhị bất ngờ, vốn tưởng rằng chỉ có các cô gái mới sợ già đi.”



Lan Thất nháy nháy mắt ngọc, vô cùng ngây thơ nhìn lại Minh Nhị,“Bản thiếu dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, khắp thiên hạ này chẳng ai bì kịp, nếu sau này già đi, chẳng lẽ không phải khiến người thiên hạ đau lòng thương tâm sao.”



Minh Nhị mỉm miệng đang mỉm cười bỗng run lên một chút, gương mặt đẹp đến yêu tà kia lại gần trong gang tấc, bỗng thấy cực kỳ chướng mắt, rồi lại cảm giác vô cùng tiếc nuối. Quay đầu dời mắt, tập trung ánh nhìn lên Thủ Lệnh cung chủ không già ở bên kia.



“Thủ Lệnh Cung hôm nay cho mời võ lâm đồng đạo tụ hội Anh Sơn, chính là có ý mong muốn mọi người có thể hợp sức giúp một tay, tìm về thánh lệnh dẹp an võ lâm.” Thích Thập Nhị lại nói,“Bởi vậy, hôm nay chỉ bàn việc này, không nói đến chuyện khác, mong rằng chúng anh hùng mở lòng dốc sức.”



Mọi người ngẫm đi nghĩ lại, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, tuy việc truy cứu trách nhiệm của Thủ Lệnh cung là cần thiết, nhưng chuyện tìm về lại thánh lệnh võ lần còn quan trong hơn. Trong phút chốc chuyện này được bàn tán ồn ào sôi nổi, nào là“Lan Nhân Bích Nguyệt” cuối cùng do ai đánh cắp, vì sao muốn đánh cắp, hiện đang lưu lạc về đâu…… trên dưới trước sau trở nên náo nhiệt.



“Chư vị.”



Đang lúc người người không ngừng nghị luận, một giọng nói bình thản vang lên, trong giây phút mọi người dừng lại, đồng lọat xoay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói.



Ở phía trên hành lang, Minh Không đứng thẳng, nhìn chúng anh hùng dưới sân,“Chư vị đồng đạo, thánh lệnh bị trộm, chúng ta đều là phần tử võ lâm tất nhiên có nhiệm vụ phải tìm lại, chuyện tìm kiếm thánh lệnh là chuyện cấp bách không thôi, nhưng hiện tại nếu mọi người không có manh mối cuối cùng cũng chỉ là lãng phí tâm huyết, nhân lực, do vậy xin mọi người tạm thời im lặng bình tĩnh, mời Thích cung chủ mô tả chi tiết những sự việc xảy ra ngày hôm đó, xét lại thử xem từ đó có phát hiện đầu mối gì không.” Nói đọan xoay người hướng Thích Thập Nhị,“Thích cung chủ thấy sao?”



“Ừ.” Thích Thập Nhị nhẹ nhàng gật đầu.



“Minh đại hiệp nói rất đúng, chúng ta xin nghe theo ông.” Sau khi câu này vang lên, mảnh sân chìm vào một khỏang im ắng.



“Không hổ là người đứng đầu võ lâm, tiếng nói quả có trọng lượng.” Vũ Văn Lạc liên tục tán thưởng bội phục.



“Vị Thích cung chủ này thật sự là người lớn tuổi sao?” Ninh Lãng quan tâm vấn đề khác,“ Tại sao hơn trăm năm qua Thủ Lệnh cung cung chủ chưa từng tiếp xúc với người đời? Ông ta tại sao lại có thể giữ được hình dáng của một thiếu niên chỉ hơn mười tuổi? Là do uống thuốc hay luyện công phu gì sao?”



“Huynh cũng rất muốn biết.” Vũ Văn Lạc liên tục gật đầu,“Đệ nhìn xem, thọat nhìn ông ấy còn nhỏ tuổi hơn chúng ta, lại chững chạc tự nhận ‘lão phu’, nghe qua thật đúng không mấy tự nhiên.”



“Hôm đó vào lúc chạng vạng tối ngày mười hai tháng bảy……”