Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 126 : Chia lìa, hôn lễ
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
“Đại ca, nhìn hắn khổ sở như vậy, chúng ta có nên đi qua không……” Ninh Lãng nhìn bóng người cô quạnh trước mặt mà cảm thấy không đành lòng.
“Không cần.” Vũ Văn Lạc lập tức đáp,“Bọn họ…… cũng không muốn để cho người khác biết.” Nhưng lấy võ công hai người mà nói, thật sự không phát hiện bọn họ sao? Có lẽ thật sự là không, chỉ vì trong một phút chốc quên đi mà thôi.
“Ừm.” Ninh Lãng cái hiểu cái không gật đầu, xoay người,“Chúng ta đây……”
“Như thế nào?” Vũ Văn Lạc thấy thần sắc hắn khác thường không khỏi cũng quay đầu, phát hiện sau lưng không còn bóng dáng của Minh Nhị đâu.
“Nhị công tử hắn đi từ lúc nào?” Ninh Lãng hỏi. Thật là lợi hại quá, bọn họ đứng ngay bên cạnh cũng không phát hiện ra.
Vũ Văn Lạc lắc đầu, nhìn Phượng Duệ đứng cạnh bìa rừng, âm thầm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Chúng ta xuống núi đi thôi.”
“Ừ.”
Hai người lặng lẽ rời đi.
Sắc trời dần trở nên âm u, người đứng bên cạnh bìa rừng vẫn chưa hề cử động, ánh mắt dại ra nhìn xoáy vào rừng cây trước mặt, tựa như người nọ vẫn đứng đấy chưa hề rời đi, chỉ cần hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng thôi, sẽ hân hoan vui mừng chạy lại, y như…… y như những ngày trước đây……
“Âm Âm.”
Nhẹ than gọi một tiếng, không dám quá lớn, sợ người nghe sẽ hốt hỏang, sẽ giống ảo mộng quả ngày hôm qua tan biến không còn tăm hơi, si ngốc nhìn rừng cây u ám, Âm Âm nhất định từ một chỗ nào đó chạy ra.
Phía sau có tiếng vang nhỏ, trong lòng đột nhiên chấn động,“Âm Âm!”
Quay đầu, cũng là nháy mắt rơi vào bóng tối, tối đen lạnh lẽo như cả thiên hạ đột nhiên sụp xuống đè lên người.
“Phượng Duệ.” Minh Không thương hại nhìn hắn, đôi mắt đen thẫm lại, khuôn mặt trắng bệch hơn người chết.
“Sư thúc.” Phượng Duệ thì thào gọi một tiếng, tuyệt vọng nhìn hắn, trong gió, thân thể hắn đơn bạc lung lay như muốn ngã đổ.
“Xuống núi thôi.” Minh Không quay người, không đành lòng lại nhìn. Loại tuyệt vọng này, loại đau đớn sống không bằng chết này, ngày xưa ông cũng đã từng trải qua.
“Được.” Phượng Duệ lại quay đầu nhìn cánh rừng kia một lần nữa, chỉ còn là một mảnh âm u mơ hồ không thấy rõ.
Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng giờ phút này lại không thể nhàn nhã thưởng thức cảnh vật hai bên đường như dự tính, thứ nhất tình cảnh vừa mới chứng kiến khiến tâm trạng hai người trở nên trầm trọng, thứ hai hoàng hôn đã gần kéo đến hoàn toàn rồi, xuống núi càng nhanh càng tốt thì hơn.
“Đại ca, chúng ta xuống núi rồi còn tiếp tục ở lại khách sạn trước kia sao?”
“Đương nhiên phải đổi nơi, bằng không lỡ gặp phải phụ thân và đại ca thì không hay chút nào”
“À, nếu đệ còn muốn cùng đại sư huynh, tam sư huynh, ngũ sư huynh trò chuyện, ngày mai chúng ta làm sao để gặp mặt họ?”
“Ngày mai rồi nói sau, muốn tìm bọn họ cũng dễ thôi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Ninh Lãng yên lòng, không nói thêm nữa, nhìn thấy sắc trời dần tối, lập tức chân bước nhanh hơn, đi được một tầm tên bắn, lại đột nhiên dừng lại.
Minh Không cũng dừng mắt trên mặt hồ, nhìn từng gợn sóng lăn tăn do gió thu thổi qua, sau một lúc lâu mở miệng nói: “Ngươi cùng Phượng Duệ tách ra cũng hơn mười năm rồi?”
“Mười một năm.” Lan Thất thản nhiên đáp.
“Con người khi sống cũng chỉ chừng năm sáu cái mười một năm thôi.” Ánh mắt Minh Không trở nên xa xăm hơn một chút, hình như là một đoạn chuyện cũ khiến ông trở nên hoảng hốt, một lát sau mới nặng nề mở miệng nói, “Phượng Duệ từ lúc theo đuổi võ học, mười mấy năm qua đều là như vậy, chưa bao giờ có một ngày an bình thoải mái, thật sự không dễ dàng.”
Lan Thất không khỏi quay đầu nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhạt yêu tà, trong nụ cười không che dấu được tia mỉa mai, “Không một ngày an bình thoải mái? Không phải là hắn tự làm tự chịu sao?”
Minh Không vẫn nhìn mặt hồ, thần sắc bình thản lạnh nhạt,“Ngươi cũng không phải hắn, sao có thể biết được tự làm tự chịu là khổ như thế nào? Ta nhìn Phượng Duệ lớn lên, ngươi và hắn cùng một bào thai mà ra, hẳn phải hiểu tính hắn hơn ta.”
“Minh trưởng môn hôm nay là vì chuyện huynh đệ chúng ta mà đến?” Lan Thất vỗ quạt ngọc vào lòng bàn tay, trên mặt một mảnh thản nhiên,“Không cần thiết phải như thế, ca ca nếu muốn về nhà, Vân Châu Lan gia vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt.”
Minh Không rốt cục quay đầu nhìn Lan Thất, trong mắt bất đắc dĩ, thở dài, trìu mến đều có, “Ngươi biết ta nói không phải việc này, nếu không thể tiêu tan, Phượng Duệ cả đời sống cũng không yên ổn, tâm kết của hắn ở trong tay ngươi, nếu ngươi chịu cởi bỏ……”
“Ha ha……” Lan Thất đột nhiên cười khẽ một tiếng, mắt xanh sáng lên nhưng lại âm u sâu thẳm như mặt hồ không đáy, “Trong tay ta cái gì cũng không có, từ giây phút bọn ta tách ra ngày đó, trong tay ta không còn bất cứ thứ gì cả.”
Minh Không nhìn nàng một lúc lâu, mới thở dài nói: “Tính tình quyết tuyệt như vậy thật sự rất giống sư phụ ngươi.”
Lan Thất bỗng nhướng mày lên, mắt ngọc tỏ vẻ kỳ quái đánh giá Minh Không.
Minh Không lại nói:“ Kỳ thật ta tới tìm ngươi là muốn hỏi một chút, dạo này sư phụ nguơi có khoẻ không?”
Lan Thất không nói, chỉ nhìn ông ta, trong đôi mắt xanh là ánh sánh khó dò.
“Giang hồ đồn đãi, nói ngươi không dùng võ công truyền thừa từ Lan gia, lại không người biết được lai lịch võ công ngươi.” Minh Không thản nhiên xuất hiện một nụ cười ấm áp trên mặt, “Nhưng lúc ngươi xuất một chiêu đó ở Anh Sơn, đã không có khả năng lừa gạt được ta. Một chiêu kia, trên đời chỉ có ba người có thể nhìn ra, mà ta lại là thứ nhất.”
Lan Thất nhìn Minh Không, sau một lúc lâu không đầu không đuôi phun ra một câu, “Quả nhiên là ông.”
Minh Không chỉ mỉm cười nhìn nàng.
“ Cái người khiến cho ông ta ngày ngày đêm đêm nghiến răng nghiến lợi chính là ông.” Lan Thất lắc đầu thở dài.
“Nhiều năm như vậy tính tình hắn vẫn thế sao?” Minh Không tựa như thấy buồn cười.
“Lúc ta rời đi, ông ta vẫn cứ như thế.” Lan Thất lại mở quạt ngọc.
“Sư phụ của ngươi đâu?” Minh Không hỏi lại.
Lan Thất ngước mắt nhìn ông dò xét, thản nhiên nói: “Không biết, ta đã không gặp nhiều năm rồi, nếu ông muốn biết không bằng tự mình đi xem đi.”
“Rất nhiều năm……” Âm thanh Minh Không lập tức trầm xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn mặt hồ, trong đó là xa xưa khôn cùng, “Đúng là nhiều năm không gặp, thật sự nên đi nhìn xem, có lẽ đây sẽ là……” Đang nói đột nhiên dừng lại, tinh thần tựa hồ phiêu lãng xa xôi ở đâu.
Lan Thất lẳng lặng nhìn ông một lát, sau đó nói: “Cũng không phải ông muốn là có thể gặp được.”
“Ừm.” Minh Không thản nhiên gật đầu, “Ta biết chứ, muốn gặp sư phụ của ngươi còn khó hơn cầu gặp tiên trên trời, là xa xôi như vậy, khó khăn như vậy……”