Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 130 : Ly Phương diễm sắc

Ngày đăng: 20:00 20/04/20


Lúc vào đến thành Hoa Châu đã là lúc nhà nhà lên đèn, mặc dù như vậy, người người đi đường vẫn đông như dệt cửi, hai bên trái phải là cửa hàng san sát, những ngọn đèn máng trước cửa đã được thắp, chiếu sáng rực một góc phồn hoa náo nhiệt của Hoa Châu.



Ngụy Tây Lai và Ngụy Sơn Nhi chúi đầu qua cửa sổ nhìn ngắm phố phường, chậc chậc cảm thán rằng Hoa Châu không hổ là vùng đất giàu có nhất Hòang triều.



“Vũ Văn Lạc, đã từng đến Ly Phương các chưa?” Lan Thất phe phẩy quạt ngọc hỏi.



“Đã từng nghe, chưa từng đến.” Vũ Văn Lạc đáp, nghĩ một chút, mắt lóe sáng,“Thất thiếu, ‘Tam Tuyệt nương tử’  kia là loại người nào?”



“Hoàng triều các châu có tổng cộng bảy mươi lăm Ly Phương các, nàng ấy là bà chủ của tất cả các nơi đó”mắt xanh của Lan Thất nhiễm ba phần ý cười,“Ly Phương các Ly Tam Tuyệt, thiên hạ ít người không biết.”



“À, Ly Tam Tuyệt, ta biết!” Vũ Văn Lạc đột nhiên vỗ tay hoan hỉ nói, vẻ mặt hưng phấn kích động,“Đường huynh nhà ta rất thích nàng ấy, thường xuyên nhắc với ra.”



“Vậy sao?” Lan Thất ngạo nghễ cười.



“Chẳng qua đường huynh thường gọi nàng là Ly Tam, chứ không gọi là ‘Tam Tuyệt nương tử’, chả trách ta vừa rồi không biết.” Vũ Văn Lạc lại nói,“Đường huynh bảo rằng nàng là kỳ nhân chốn phong trần, đối với nàng rất quý trọng!”



“Phải không?” Lan Thất hơi nhướng mày.



“Đại ca, Ly Tam này võ công rất cao sao?” Ninh Lãng hỏi. Đối với hắn để có thể khiến cho người nhà Vũ Văn nể trọng,  khẳng định là cao nhân võ công tuyệt thế, huống hồ ‘Tam tuyệt’ thực sự dễ khiến người liên tưởng đến ba loại tuyệt thế võ công.



“Nàng ấy không biết võ công.” Vũ Văn Lạc lại lắc đầu nói,“Ly Tam Tuyệt, chính là nói dung tuyệt, vũ tuyệt, cầm tuyệt.”



“A, nói theo một cách khác nữa,còn là tuyệt tình, tuyệt phu, tuyệt tử.” Lan Thất lại khẽ cười nói.



“Hả?” Ninh Lãng hoảng sợ,“Chuyện này…… sao lại nói như vậy?”



“Đúng vậy, nói như thế cũng có chút ác độc.” Đến cả Nguỵ Tây Lai cũng chịu không nổi mở miệng.



“E hèm.” Vũ Văn Lạc hắng  giọng,“Để ta nói cho mọi người nghe Ly Tam Tuyệt này là dạng người nào vậy.”



Ninh Lãng, Nguỵ Tây Lại, Nguỵ Sơn Nhi quả nhiền đều dời ánh mắt về phía Vũ Văn Lạc, khiến lòng hắn sinh vài phần đắc ý.



“Nghe nói Ly Tam Tuyệt này từ nhỏ lớn lên ở Ly Phương các, mười lăm tuổi treo biển hành nghề tiếp khách, dung mạo bất phàm lại cầm vũ tuyệt hảo, chẳng những là hoa khôi ở Hoa châu thành, mà còn…… ừm…… công phu kia cũng rất lợi hại, nam nhân một người lại một người đếm không xuể, tên tuổi rất nhanh mà truyền khắp Hoàng triều, người nghe tiếng mà tìm đến có thể nói là không dứt, mà Ly Tam Tuyệt này chẳng những xinh đẹp, lại là một người trí tuệ, hơn mười năm trôi qua, chẳng những Ly Phương các trở thành của nàng, mà còn khiến cho Ly Phương các trải rộng khắp các châu ở Hoàng triều.”



“Đại ca, huynh không phải mới vừa nói qua nàng không biết công phu sao, sao giờ lại nói nàng công phu lợi hại.” Ninh Lãng ngắt lời hỏi.



Lời này của hắn vừa dứt, Ngụy Sơn Nhi vẻ mặt đỏ bừng, Nguỵ Tây Lại khục khục cười, Lan Thất lắc đầu thở dài, Minh Nhị nhắm mắt mỉm cười, sắc mặt Vũ Văn Lạc thoáng quẫn bách sau đó chuyển qua vừa xấu hổ vừa buồn bực,“Lúc ta đang nói chuyện, đệ không cần xen mồm vào!”



Ninh Lãng nhìn thần sắc mọi người, liền biết chính mình lại hỏi lỡ lời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không biết chính mình sai ở đâu, đành bất đắc dĩ nghiêng đầu, không nói lời nào nữa, lặng im nghe tiếp.



“Núi Thiển Bích rốt cuộc là nơi tiên cảnh thế ngoại nào nhỉ?” Lan Thất nhịn không được cảm thán một tiếng.



“Nơi đó……” Ninh Lãng vừa nghe Lan Thất hỏi về núi Thiển Bích không khỏi dâng lên thích thú, rất muốn vì nàng miêu tả tỉ mỉ một phen tình cảnh trên núi, nhưng vừa nghiêng đầu qua thấy ánh mắt đáng sợ của Vũ Văn Lạc, nhất thời nghẹn giọng.



“Những cô nương thanh lâu mặc dù cười vui hoan hỉ, nhưng chuyện đón đưa hoa bướm, đáy lòng ai lại không cay đắng bất đắc dĩ, đêm ngày chờ mong cũng chỉ là một người phu quân, một mái ấm, chỉ có Ly Tam Tuyệt là không như vậy, những người yêu thích nàng tuyệt đối không phải là ít, nhưng nhưng cho dù là quan lớn, quý tộc hay phú hào, thương nhân, ai muốn chuộc thân cho nàng đều bị nàng cự tuyệt, cho dù là lập thành cơ thiếp hay cưới hỏi đàng hoàng, nàng tất thảy đều từ chối. Có người khó hiểu hỏi nàng, một lời đáp trả đúng là khiến thiên hạ kinh ngạc.” Vũ Văn Lạc nói đến đây, ánh mắt đảo một vòng mấy người trong xe,“Biết nàng nói gì không?”



“Nói cái gì?” Ninh Lãng rất ngoan ngoãn hỏi



“Nói cái gì?” Ngụy Tây Lại cũng nghểnh cổ tò mò.



Mà Nguỵ Sơn Nhi cho dù ngại ngùng mở miệng, nhưng ánh mắt cũng gắt gao nhìn Vũ Văn Lạc.



Lan Thất, Minh Nhị tất nhiên là thản nhiên phẩm trà không thèm chú ý.



Vũ Văn Lạc cười rộ lên, cười đến cực vui vẻ, lộ ra hai hàm răng trắng, tôn lên mắt to mày rậm, thật là vui vẻ đáng yêu.
“Thất thiếu có ở trong không?” Ngoài cửa là giọng nói của Vũ Văn Lạc.



Ly Tam nhíu mày nhìn Lan Thất, Lan Thất chỉ chớp mắt, nhàn nhạt gật đầu. Ly Tam đứng dậy mở cửa, Vũ Văn Lạc đang đứng ngòai, sau lưng là Ninh Lãng.



Lúc cửa vừa mở, Vũ Văn Lạc trước tiên ước lượng Ly Tam, tiếp theo dời qua Lan Thất đang nằm trên tháp trúc, cuối cùng sau khi đảo nhanh một vòng quanh phòng, nhắm thẳng phía trước mặt, mở miệng nói :“Thất thiếu, khi nào chúng ta mới đi?”



Lan Thất còn chưa đáp, Ly Tam lại nói trước,“Sao Lạc công tử lại vội vã muốn rời đi như vậy? Chẳng lẽ Ly Phương các tiếp đãi chưa được chu đáo ư?”



“Không phải.” Vũ Văn Lạc rối rít xua tay.



“Vậy sao Lạc công tử lại muốn đi gấp như thế?” Ly Tam truy vấn. Một đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn về phía Ninh Lãng, ngặt nỗi Ninh Lãng cúi đầu khép mắt không nhận ra.



“Đó là bởi vì……” Vũ Văn Lạc quay đầu nhìn Ninh Lãng, ánh mắt vòng vo.



“Ta không thích ở nơi này.” Ninh Lãng bỗng nhiên lên tiếng, hơn nữa giọng nói còn không hề nhỏ,“Ta không thích nơi này, chúng ta rời đi được không?” Ninh Lãng nhìn Lan Thất chăm chú, không né tránh cũng không ngần ngại, vẻ mặt còn tỏ ra rất nghiêm túc.



Ly Tam nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, chớp mắt, sau đó cười nói:“Tại Ly Phương các này, bà cô ta chính là lần đầu tiên nghe được lời như vậy, lá gan ngươi cũng không nhỏ.”



Ninh Lãng nhìn Ly Tam một cái, không nói gì, quay đầu nhìn Lan Thất như trước



Lan Thất đứng dậy tiến đến gần, mặt mang vẻ quan tâm nhìn Ninh Lãng,“Ở đây cảm thấy không thoải mái sao? Ở đến ngày mai cũng không được sao?”



Ninh Lãng lắc đầu,“Ta không thích nơi này.”



“Như vậy …… Vậy chúng ta kiếm một khách sạn trong thành ở.” Lan Thất cười nhẹ, sau đó quay đầu,“Ly Tam, chuyện vừa nhờ tỷ chờ ta quay về suy nghĩ kỹ xem còn có biện pháp nào không, về phần kia…… Xem ra chỉ có buổi tối mới có thời gian nói chuyện, bản thiếu đi rồi sẽ trở lại.”



Dứt lời đi ra cửa, nói với Ninh Lãng, Vũ Văn Lạc:“Chúng ta đi.”



Vũ Văn Lạc xoay người, Ninh Lãng lại không động đậy, chỉ nhìn Lan Thất, một lát sau mới nhẹ giọng nói:“Chúng ta ở đến ngày mai.”



“Hở?” Lan Thất kinh ngạc.



“Đại ca, chúng ta trở về.” Ninh Lãng dùng sức lôi kéo Vũ Văn Lạc đang bận tìm tòi đánh giá Ly Tam rời đi.



Ly Tam nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, sau một lúc lâu mới nói:“Đứa nhỏ này thật đáng thương, sao không buông tha hắn.”



Lan Thất mở quạt, mắt ngọc tóat ý cười,“Tỷ thấy bản thiếu có nắm bắt hắn sao?”



“Không có.” Ly Tam quay đầu nhìn hắn,“Cho nên đây mới là đáng buồn nhất.”



Ngày đó, Ly Phương các so với xưa kia càng thêm náo nhiệt.



Có rất nhiều cô nương tập trung lại một nơi, dồn vào trong một căn phòng, nói cười chỉ trỏ cậu thiếu niên đỏ mặt trốn mãi trên xà nhà, hay là vây quanh một thân cây, ngửa đầu nhìn kia nhìn người thiếu niên tuấn lãng yên tĩnh say ngủ ở trên.



Mà một người thiếu niên có nụ cười đáng yêu lại đuổi theo các cô nương,một tay giấy một tay bút, truy hỏi hết chuyện này qua chuyện khác, có cô nương gặp hắn thì vui mừng, lại có người thấy hắn mà sợ hãi.



Rồi trong các cũng có một nơi an tĩnh nhất, các cô nương thường thường ngây ngẩn nhìn về phía đó hồi lâu, cuối cùng chỉ nhẹ than thở, không người dám tiến lại gần.



_______________________________________________________



Chú Thích:



1: Mộ thanh ti: yêu mến tóc xanh