Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 267 : Vĩ thanh

Ngày đăng: 20:00 20/04/20


Ngày mùng sáu tháng một, cuối cùng chúng hiệp Hoàng triều cũng lên thuyền giong buồm trở về.



Trời buổi sớm sáng sủa mát mẻ, hai chiếc thuyền lớn chở mấy trăm hào kiệt cùng mấy nghìn tro cốt anh hồn chậm rãi rời bờ Đông Hải, đón gió lướt sóng hòa vào biển rộng mênh mông. Còn có một vài lưu lại Đông Hải, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hộ đặt chân lên quê hương Hoàng triều nữa.



Đứng ở đầu thuyền, quay đầu nhìn Đông Hải đảo càng lúc càng xa, Vũ Văn Lạc cảm thán: “Hơn ba nghìn hào kiệt vì ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ mà đến đây, cuối cùng chỉ còn lại mấy trăm người buồn bã quay về.”



Ninh Lãng nghe vậy im lặng một lát, rồi mới nói: “Nếu lúc trước Tùy tiền bối không đưa ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ về Thủ lệnh cung, có lẽ chúng ta sẽ không cần phải đến Đông Hải.”



Vũ Văn Lạc lắc đầu, “Đông Hải vốn đã tồn tại ý niệm, cho dù thế nào cũng quyết đoạt lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’.”



“Cũng đúng.” Ninh Lãng ngẫm lại, gật đầu, “Chỉ có điều võ công của Tùy tiền bối cao cường, người cũng đang ở độ tráng niên, vậy vì sao phải đưa ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ về Thủ lệnh cung?”



Vũ Văn Lạc nghe vậy bật cười, lắc đầu nói: “Lý do đơn giản như vậy mà không nghĩ ra sao? Sở dĩ ông ta làm như vậy, đương nhiên là vì muốn Minh Không tiền bối không được sống dễ chịu.” Lần trong Lê hoa trủng đó hắn đã suy nghĩ rõ ràng, im lặng chốc lát, lại nói tiếp: “Hôm đó, sở dĩ Thất thiếu xuất thủ đoạt ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ có lẽ không phải vì ngôi vị võ lâm lệnh chủ. Bởi vì hiện nay trong chốn võ lâm nàng đã là người được vạn chúng bái phục, quyền thế địa vị rất ít người có thể sánh bằng. Cho nên, nàng… có lẽ như chính nàng nói, chỉ là rất thích, rất muốn đóa hoa ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đó mà thôi.”



“Ồ?” Ninh Lãng nghi hoặc nhìn hắn.



Vũ Văn Lạc nheo mắt lại, nhìn Đông Hải đảo đã biến thành một chấm đen nhỏ, trong biển rộng mênh mông này hết thảy đều có vẻ nhỏ bé như vậy.



“‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ không chỉ đại biểu cho ngôi vị võ lâm chí tôn, mà nó còn đại biểu cho một điều khác nữa, đệ biết không?”



Ninh Lãng lắc đầu.



Vũ Văn Lạc cũng không lạ lắm khi Ninh Lãng không biết, nói: “Sở dĩ ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ được thiên hạ biết đến là bởi ‘Bạch Phong Hắc Tức’, nó là tuyệt thế kỳ hoa mà Phong Lan Tức phải dành trọn tám năm mới trồng nên vì Bạch Phong Tịch. Hai người bọn họ quen nhau trên giang hồ từ thưở thiếu thời, mười năm đồng hành; đến tuổi thanh niên ký kết hôn minh cùng tiến cùng xuất chinh chiến thiên hạ; đến khi nắm trong tay nửa giang sơn thì hai người lại cùng buông bỏ nhường lại đế nghiệp phiêu bạt thiên nhai; sau khi hai người thống nhất gian hồ cùng làm võ lâm chí tôn; cuối cùng lại ẩn cư núi rừng làm một đôi thần tiên quyến lữ. Cho nên mới nói ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ này còn đại biểu cho một đoạn tình hoàn mỹ vô khuyết! Nó là đại biểu cho tình nghĩa không bỏ không rời, không hối không đổi, kề vai sinh tử, bầu bạn suốt đời giữa ‘Bạch Phong Hắc Tức’, khiến cho muôn đời nghiêng mình cảm thán! Thất thiếu muốn có được ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, có lẽ thứ nàng thật sự muốn chính là…” Nói đến đây, hắn ngừng câu chuyện, không nói thêm gì nữa, xoay người quay đầu nhìn về phía trước, nơi đó là biển rộng mênh mông vô bờ, nước biển xanh lam sâu không thấy đáy, cũng như lòng dạ con người, không thể lường được.



Ninh Lãng nghe xong, trước mắt thông suốt sáng tỏ, lờ mờ hiểu ra, cũng tựa hồ đã biết thứ thật sự muốn đó là gì.



Mà những lời nói này Minh Không vừa ra khỏi khoang thuyền cũng nghe được. Thời khắc đó, tinh thần ông không khỏi có chút hoảng hốt.




Vì vậy vào một ngày nào đó, Lan Thất đứng đầu thuyền trông thấy Ninh Lãng ở đầu thuyền đối diện, giọng nói nhàn nhạt nhưng vô cùng rõ ràng của nàng truyền vào tai Ninh Lãng.



“Ninh Lãng, ta cho ngươi năm năm. Nếu năm năm sau người có bản lĩnh lên làm võ lâm lệnh chủ, chúng ta sẽ buông tay. Nếu ngươi không làm được, vậy võ lâm này chúng ta sẽ lấy lại.”



“Ơ?” Ninh Lãng đứng đầu thuyền ngây người, ngỡ rằng là mộng.



Nhưng Lan Thất không nói gì nữa, nàng chỉ quay đầu nói một câu gì đó với Minh Nhị đang đứng bên cạnh, sau đó thì thấy Minh Nhị khẽ gật đầu, nét mặt vẫn thanh nhã.



Trên biển xanh, dưới trời mây trắng, thân ảnh một xanh một tím đứng thẳng như ngọc đón gió, vẽ nên một bức họa xinh đẹp.



Sau đó, biển Đông Hải còn chứng kiến mấy câu như vầy.



“Giả Tiên, ngươi cũng trồng cho ta một gốc ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đi.”



“Sao ta phải trồng?”



“Vì ta thích.”



“Không trồng. Nếu có trồng ta cũng chỉ trồng ‘Bích Yêu hoa’, ‘Bích Mâu hoa’, hay ‘Bích Liên hoa’.”



* * * * *



‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ theo hậu nhân Phong gia quay về, từ đó vĩnh viễn biến mất khỏi giang hồ, truyền kỳ ‘Bạch Phong Hắc Tức’ có lẽ cũng sắp trôi xa, mở ra trang thứ nhất cho một truyền kỳ võ lâm mới.



—Hoàn Chính Văn—