Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 274 : Pn3. trăm sông đổ về một biển [2]

Ngày đăng: 20:01 20/04/20


“Càn rỡ!” Hoàng Duệ chưa mở miệng, gã thị vệ Diệp Quân theo hắn từ nhỏ đã lên tiếng, “Không được vô lễ với công tử nhà ta!” Nói xong còn đưa tay đè lên bội kiếm bên hông, hành động đó kết hợp với vóc người cao to uy mãnh của hắn thật là có lực uy hiếp.



Lan Thất ngó lơ Diệp Quân, đôi bích mâu chỉ chăm chú nhìn Hoàng Duệ. Nhưng Lâm Hữu ngồi bên thì không cho phép người khác lớn tiếng quát nàng, vì thế thoáng cái đứng dậy quay qua Diệp Quân nói: “Ngươi quát cái gì chứ! Nếu không muốn công tử nhà ngươi bị người khác nhìn thì đừng xuất môn! Huống hồ công tử nhà ngươi không nhìn chằm chằm người ta đấy sao? Đi, nói với công tử nhà ngươi, đừng nhìn chằm chằm người ta như thằng nhà quê chưa từng nhìn thấy nữ nhân như thế! Nếu còn vô lễ nữa, bản thiếu hiệp sẽ thay lão gia nhà ngươi giáo huấn con trai lão!”



“Láo xược! Mày còn ăn nói càn rỡ, chớ trách ta động thủ!” Diệp Quân nghe vậy dựng thẳng mày, tiến lên một bước.



“Bản thiếu thèm sợ ngươi vào!” Lâm Hữu cũng ưỡn ngực tiến lên một bước.



Hai người nhìn nhau chòng chọc, không ai nhường ai.



Ngược lại lời này của Lâm Hữu lại khiến Hoàng Duệ thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn thiếu niên kiêu ngạo đang nghểnh đầu kia, đôi chân mày tuấn mỹ của Hoàng Duệ không khỏi cau chặt.



Lan Thất đối diện nhìn thấy lại không khỏi cảm thán: “Haizzz… Ta cũng là lần đầu tiên thấy có người nhíu mày mà vẫn xinh đẹp như vậy.”



Hoàng Duệ xuất thân hoàng tộc, từ khi lớn đến nay chưa từng có ai dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt hắn, thế mà người này lại không ngừng ba lần bảy lượt bông lời trêu ghẹo hắn, nhất thời sắc mặt hắn lạnh xuống, mắt thấy sắp phát tác, bỗng trên thang lầu truyền đến một tràng tiếng bước chân thịch thịch, sau đó một đoàn người bước lên lầu, cầm đầu chính là Đái Hề.



Đái Hề thấy Hoàng Duệ toan tiến lên chào, nhưng vừa chuyển mắt thì thấy Lâm Hữu, nhất thời lửa nóng bốc lên, vài bước vọt tới trước mặt Lâm Hữu: “Tiểu tặc! Tao tóm được mày rồi!”



Lâm Hữu thu hồi ánh mắt trừng Diệp Quân, dùng khóe mắt liếc Đái Hề, sau đó cười nhạo nói: “Té ra là mày à, lẽ nào lần trước bản thiếu hiệp dạy mày chưa đủ nên bây giờ chạy đến muốn bản thiếu tẩn cho mấy quyền nữa phải không?” Nói xong giơ giơ nắm tay.



Đái Hề vừa thấy quả đấm của hắn không khỏi thối lui một bước, thầm nghĩ mình không đánh lại tên tiểu tặc này, lần này bên cạnh dù dẫn theo nhiều tùy tùng nhưng cũng khó nói là có thể bắt được thằng này hay không. Chỉ thấy con ngươi hắn đảo một vòng, rồi chạy đến trước mặt Hoàng Duệ: “Đại nhân, tiểu tặc này chính là đạo phỉ, trên đường ta đến Mặc Châu không chỉ bị thằng này cướp đoạt tài vật mà còn bị đả thương rất nhiều tùy tùng.”



“Phi! Mày ngậm máu phun người!” Lâm Hữu lập tức quát lên.



Hoàng Duệ ngước mắt nhìn Đái Hề một cái, thần sắc không thay đổi, ánh mắt lại nhìn sang Lâm Hữu, thấy vẻ mặt cậu ta kiêu ngạo cùng bất tuân, chân may cau chặt. Đang nghĩ ngợi là nên bỏ lơ hay nên trừng phạt thì bỗng một nam tử mặc trang phục văn sĩ bên cạnh ghé tai hắn nói gì đó, hắn nghe xong lập tức nhìn về phía Lâm Hữu, mâu quang lóe lên, sau đó nói với Diệp Quân: “Bắt hắn lại.”



Lời này vừa hay trúng lòng Diệp Quân.



“Phi! Ngươi mà cũng đòi bắt được bản thiếu hiệp sao?” Lâm Hữu nghe thấy thế nhất thời không phục, sau đó nhanh chóng vung một quyền về phía Diệp Quân, “Cứ để bản thiếu hiệp tóm ngươi trước đi!”



Khi thiết quyền đã xông tới trước mặt, Diệp Quân vẫn không tránh, chỉ vươn bàn tay như chiếc quạt hương bồ tóm một cái, tức thì quả đấm của Lâm Hữu nằm gọn trong tay hắn.



Lâm Hữu không ngờ hắn sẽ đón đỡ, vội vàng thu tay nhưng đã muộn, quả đấm đã nằm gọn trong tay của Diệp Quân. Cậu nhanh chóng vung tay trái đánh vào mặt hắn định bụng buộc hắn buông tay, nhưng Diệp Quân chỉ ngã đầu ra sau tránh cú công kích của Lâm Hữu, sau đó ra sức nắm chặt nắm tay của Lâm Hữu hơn nữa.



“Ái!” Lâm Hữu nhất thời hét thảm một tiếng, “Con trâu dã man này… Buông ra!” Đau đớn từ bàn tay truyền đến khiến cậu không đoái hoài đến việc đánh người nữa, chỉ thầm nghĩ làm thế nào rút tay nhanh lại, nhưng Diệp Quân không chút lưu tình lại dùng lực nắm chặt, Lâm Hữu đau đến mức toàn thân thoát lực, ngay cả khí lực để rên cũng không có.



Vì vậy một thân võ nghệ của Lâm Hữu cứ thế bị Diệp Quân dùng thần lực trời sinh của hắn chế phục hoàn toàn không có cơ hội thi triển. Diệp Quân lại vung tay điểm mấy huyệt đạo khiến cho Lâm Hữu một khắc trước còn uy phong như chú hổ nhỏ mà nay không cách nào nhúc nhích được.



“Công tử, xử trí hắn thế nào?” Diếp Quân dẫn theo Lâm Hữu đến trước mặt Hoàng Duệ.



Hoàng Duệ còn chưa mở miệng, Đái Hề đã lên tiếng trước: “Đương nhiên là phải…” Có điều hắn chưa nói được phân nửa đã bị một câu nhàn nhạt của Hoàng Duệ cắt đứt: “Nhốt vào đại lao.”



“Dựa vào… cái gì mà giam ta, bản thiếu hiệp lại không làm chuyện phạm pháp.” Lâm Hữu toát mồ hôi lạnh kêu lên.



Hoàng Duệ liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ bằng ngươi dám ăn nói vô lễ với bản châu phủ, huống hồ bản châu phủ là đại biểu của hoàng gia, ngươi nói như vậy còn là đại bất kính, bây giờ dù chém ngươi cũng được nữa là.” Dứt lời hắn đứng dậy, không chờ cơm canh rượu trà bưng lên đã đi xuống lầu định hồi phủ ngay.



Đến đây thì, tất cả những người đang len lén xem náo nhiệt trong tửu lâu bao gồm cả Lan Thất, Lâm Hữu đều ngẩn người sửng sốt, ai cũng không ngờ một nam tử trẻ trung xinh đẹp như thế lại chính là châu phủ đại nhân tân nhậm.



“Dẫn đi, nhốt vào nhà lao.” Diệp Quân ném Đái Hề không động đậy được gì cho một gã thị vệ khác, sau đó bước nhanh đuổi theo Hoàng Duệ.



Thị vệ tiếp nhận Lâm Hữu, sau đó chỉ chỉ vào Lan Thất đang ngồi im không trốn cũng không sợ tựa hồ chỉ như người xung quanh đứng xem náo nhiệt, hỏi văn sĩ kia: “Trầm tiên sinh, người này thì sao?”



Trầm tiên sinh liếc mắt nhìn Lan Thất, thấy nàng dung sắc xinh đẹp lại ăn vận đẹp đẽ quý giá, hơn nữa còn đi cùng với đại công tử Lâm gia, nhất định cũng là người thân của Lâm gia, nếu bắt lại thì lợi thế sẽ càng nhiều, vì vậy nói: “Cũng bắt lại.”
“Nếu lấy được rồi thì đi thôi.” Nam tử áo xanh nãy giờ vẫn thưởng tranh lúc này thu liễm dáng cười, dẫn đầu rời đi nhanh chóng như một làn khói xanh, nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện không một tiếng động. Hoàng Duệ tự phụ võ công bất phàm nhưng giờ khắc này lại cảm giác suốt đời mình cũng không nhanh hơn được nam tử này.



“Mỹ nhân, có phải nhà người ai cũng xinh đẹp như ngươi vậy? Nhưng mà cái thằng khỉ nhỏ Hoàng Dịch ta thấy lần trước vẫn không bằng ngươi được.” Cô gái áo tím bỏ lại một câu rồi cũng nhẹ nhàng rời đi nhanh như nam tử áo xanh vậy.



Hoàng Dịch? Cửu hoàng tử?



Trong phòng, Hoàng Duệ ngơ ngác xoa mặt, vừa rồi… nàng ta hôn hắn đúng không? Hắn đường đường là thế tử Vĩ vương mà lại bị một nữ nhân khinh bạc thế đấy.



Trong nháy mắt, mặt hắn thoáng xanh thoáng hồng.



Nhưng chỉ chốc lát, bất giác trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười thấp thoáng.



Lại chốc lát nữa, hắn bỗng dưng nhớ tới địa đồ mỏ vàng cứ như vậy trơ mắt để người đoạt đi, nhất thời lại giận tím mặt.



Đợi đến khi sai Diệp Quân dò la từ miệng bằng hữu trong giang hồ biết được thân phận cô gái áo tím và nam tử áo xanh, hắn chỉ có thể căm phẫn cau mày. Mặc dù sau này hắn lấy được mỏ vàng trong núi Côn Ngô giúp Mặc Châu trở nên phồn vinh giàu có, mặc dầu sau này hắn đánh bại Nguyên Nhung, nhưng mỗi lần nhớ lại đêm đó mất hai mỏ vàng thì hắn vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có điều… chẳng thể làm gì được.



Mà cùng đêm Hoàng Duệ mất hai mỏ vàng, Lâm Hữu bị phụ thân nhốt trong phòng, tranh cãi ầm ĩ đến hơn nữa đêm mới mệt mỏi cùng cực mà ngủ thiếp đi. Đang lúc nằm mộng thì, đột nhiên cảm thấy trên mặt bị thổi thổi một hơi không khỏi mở mắt, mơ mơ màng màng trông thấy một mỹ nhân dung nhan tuyệt đại vận tử y đứng đưới đèn, nhất thời vui mừng khôn xiết, đưa tay kéo nàng: “Phượng Duệ, cô không sao chứ?”



‘Phượng Duệ’ cười lắc đầu, nói: “Lâm Hữu, nể tình cậu từng cứu ta lại có đôi điểm giống một cố nhân của ta, ta đến để nói với cậu hai câu. Thứ nhất, thật ra cha cậu đối đãi với cậu rất tốt, cậu đừng có phúc mà không biết hưởng; thứ hai, bây giờ cậu không phải là đối thủ của Lan Thất, cố gắng luyện tập thêm vài năm nữa khi võ công đại thành hãy lại tìm ta.” Nói xong nàng phiêu nhiên rời đi.



Lâm Hữu nửa tỉnh nửa mê chỉ coi đó là một giấc mộng, vì vậy lại ngủ.



Hôm sau cậu thức dậy thì thấy đầu giường đặt một lá vàng rực rỡ óng ánh, trên lá vàng có khắc một ấn ký như tranh như chữ, nhưng cậu không biết đấy là gì.



Đợi năm năm sau, Lâm Hữu tự giác võ công đại thành, lần thứ hai bước chân vào giang hồ, việc đầu tiên là đi tìm “Phượng Duệ”, chỉ có điều Phượng Duệ trên núi Vụ Sơn tuy không khác người trong trí nhớ, nhưng hắn lại không có đôi mắt màu xanh. Chính sau đó cậu mới biết được, hóa ra người mình gặp năm đó chính là ‘Bích Yêu’, hơn nữa người ta còn tặng cho cậu một tín vật.



Mà vào sáng sớm cậu nhận được tín vật đó, có hai con ngựa đang chậm rãi rời thành Mặc Châu.



Trong gió xuân se lạnh, Minh Nhị móc từ trong ngực ra một vật đặt trong lòng bàn tay, nói: “Đây là Phượng Duệ huynh cho ta, ngươi nhận ra chứ?”



Lan Thất quay đầu nhìn lại, nhất thời ngây người. Trong lòng bàn tay Minh Nhị đặt một hạt sen, vỏ ngoài đen bóng hiển nhiên đã rất nhiều năm rồi. Sau một lúc lâu, nàng mới đưa tay nhón lấy hạt sen vuốt nhè nhẹ: “Đương nhiên nhận ra, trên hạt sen này còn có máu của ta cơ mà.”



Minh Nhị khẽ run.



“Năm đó… Có một lần khi ta và ca ca đói cùng cực thì thấy ven đường có một hồ nước, trong hồ đầy sen, có vài bông kết đài, vì vậy chúng ta liền lén trộm. Kết quả vừa hái được một cái đã bị phát hiện, người trông sen xua chó ra cắn chúng ta, ta và ca ca liều mạng chạy trốn, chưa bị chó cắn, chúng ta đã bị té ngã, đầu gối vấp phải tảng đá tứa máu, đài sen trên tay cầm không chắc cũng rơi trên mặt đất nhuộm máu. Sau đó… Ta và ca ca chia hạt sen cùng nhau ăn, một hạt cuối cùng ca ca giữ lại, nói chờ sau này kiếm được tiền sẽ mua một hồ trồng sen để ta ăn thỏa mãn.



Khi Lan Thất đang nói thì ánh mắt như rơi vào khoảng không hư vô, nét mặt mơ màng tựa hồ chìm vào trong khoảng ký ức xa xăm.



Minh Nhị không nói gì.



Hai con ngựa vẫn bước chậm rãi, chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc.



Được hồi lâu, Minh Nhị bỗng dưng mở miệng nói: “Phong Lan Tức trồng ra ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, Thu Trường Thiên trồng ra ‘Bán nhân hoa’, ta sẽ dùng hạt sen này…” Hắn thu hồi hặt sen từ trong tay Lan Thất, “Ta sẽ trồng một cây bích liên hoa, cánh sen xanh biếc, nhị sen đỏ thắm.”



Lan Thất ngẩn người nhìn hắn, sau một lúc lâu, nàng mỉm cười: “Được, ta chờ bích liên hoa của ngươi.”



‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trồng tám năm, ‘Bán nhân hoa’ trồng mười tám năm, thế còn ‘Bích liên hoa’ sẽ trồng bao lâu đây?



* * *



END.