Lang Âi Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ

Chương 10 : Đặc điển – Thai mộng

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


“A a… các ngươi chậm một chút… chậm một chút…”



Hai tính khí của dã thú vừa to vừa thô cùng lúc tràn ngập trong cơ thể, tốc độ quá mức kịch kiệt làm cơ thể của ta phải chống đỡ một cảm giác mà người thường không thể tiếp thu…



… đó là một cảm giác vừa như cực hình dưới địa ngục, lại vừa như cực lạc trên thiên đường…



Có lẽ là đúng như lời bọn họ, từ xưa đến nay, có thể xui xẻo đến mức cùng lúc bị hai tên Lang thần sắc dục huân tâm ngắm trúng, e rằng trên đời chỉ có một mình Lê Diệu Phong ta…



“Thích không? Cái mông đến là đong đưa a, hăng như vầy a, Phong, ngươi đừng có giả bộ nữa, rõ ràng thích chết đi được, trên giường còn giả bộ liệt nữ làm cái quái gì a?”



“Con người các ngươi không phải có câu rằng lão bà tốt nhất tất “tại ngoại thị phu nhân, tại sàng thị *** phụ” sao? Phong bây giờ chẳng phải đang cực kì tận lực sắm vai *** phụ a, ta với ca ca nhất định sẽ nỗ lực hỗ trợ diễn xuất mà, ê hê hê”



Vừa nghe hai tên *** thú nhắc đến hai từ ta kiêng kị suốt cuộc đời “nữ” với “*** phụ”, ta tức đến chịu hết nổi, để coi ta kẹp chết các ngươi!



“Úc úc… thích… thích a…”



Đáng tiếc, tiếng kêu to của hai huynh đệ lại nhắc nhở với ta rằng đây là một hành động ngu xuẩn đến cỡ nào!



“Hộc hộc… thích chết đi được… nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị Phong kẹp bắn ra mất… Ca, úi ngươi vẫn còn chịu được hử?”



“Hi, ta đã sớm đoán được Phong ra chiêu này rồi, hắn đời nào chịu được bị chúng ta khích như vầy.”



“Hê hê, nguyên lai là phép khích tướng của ca a, bất quá mỗi lần Phong tức giận, mang chúng ta kẹp chặt, thực sự là quá tiêu hồn a!”



“Không sai, người bình thường bị hai anh em chúng ta ngày cũng làm đêm cũng làm, chắc đã tong vài cái mạng rồi, chỉ có một mình Phong không những chịu được, lại còn chủ động phản kích, thực sự làm kẻ khác bội phục a!”



“Đúng vậy, làm kẻ khác sùng bái a!”



Ai mà thèm bị sùng bái kiểu này chứ!



Ta nhìn thấy ánh mắt sùng bái của hai huynh đệ bọn họ, thật ức đến suýt gào lên. Nhưng mặc kệ miệng mồm tía lia không ngớt, tốc độ trừu sáp kịch liệt trong cơ thể ta vẫn không chút nào chậm lại, làm cho thần trí của ta trở nên lộn xộn, khiến cho tiếng kháng nghị của ta nghe như rên rỉ…



“A a… hỗn… hỗn đản… Ân… Hanh a… Ân ngô…”



Mọi lần xong việc, hồi tưởng lại tiếng rên rỉ vô liêm sỉ của mình, ta sẽ xấu hổ và giận dữ đến nỗi hận không thể tự sát quách cho xong!



Thế nhưng… thật sự là quá thoải mái mà….


“Lão bà, đừng giận mà đừng giận mà, không thì để ca ca kiếp sau đổi cho ngươi là được rồi, hắc hắc…”



“Lãng Kỳ, ngươi muốn chết thì nói nữa coi.”



“Ca, ngươi chưa từng nghe qua tích “Khổng Dung nhường lê” sao? Ta đây chính là mang quyền nối dõi tông đường vĩ đại tặng cho ngươi nha, ngươi xem đệ đệ đối với ngươi tốt thế còn gì”



“Ca ca mới thật cảm động a, bất quá ta từ nhỏ cái gì tốt nhất cũng muốn nhường cho đệ đệ ngươi, lần này sao nỡ tranh công a”



“Ca ca, không nên khách khí thế, ngươi cứ tới tới đi mà”



“Không không, đệ đệ, chớ khách khí, ngươi cứ làm trước đi.”



“Câm hết cho ta!” nghe thấy hai huynh đệ không để ý xem ta sống chết thế nào mà cứ ngồi một bên đấu võ mồm, khích bác nhau, ta tức đến gào ầm lên!



“A… đau chết ta rồi…”



Đột nhiên một cơn đau đớn kéo đến, ta cảm giác phía dưới cơ thể mình dường như có một cái động lớn mở ra, có thứ gì đó từng cái một rớt ra từ bên trong…



Toàn thân nhẹ nhàng, trước mắt tối sầm, ta rốt cục rơi vào bóng tối…



Giữa cơn mơ hồ, ta dường như nghe được tiếng người nói…



“Ha ha, sinh ra rồi, ca, chiêu này của ngươi lợi hại ghê, Phong quả nhiên bị chúng ta chọc đến sinh liền rồi này”



“Hắc hắc, không sai, ca ca đã bảo xài chiêu này đảm bảo “đau dài không bằng đau ngắn” a!”



Bị dọa sợ đến nỗi toàn thân mồ hôi lạnh, từ giấc mộng giật mình tỉnh lại, ta kinh hồn ngồi dậy trên giường.



Vừa nhìn đến hai huynh đệ bên cạnh ngủ như lợn chết, ta không khỏi tức điên người đến lập tức ngay tung cước đạp loạn, cho bọn họ no đòn! Bên tai nghe thấy tiếng khóc thét cực kỳ vô tội của bọn họ, ta không chút nào mềm lòng tiếp tục tận lực ra tay.



Bởi vì ta mỗi lần nằm mơ đều dị thường linh nghiệm… cho nên thực sự sợ rằng cơn ác mộng hoang đường này sẽ không sớm thì muộn trở thành sự thực…



– Quyển một hoàn –



Khổng Dung nhường lê: Khổng Dung – cháu đời thứ hai mươi của Khổng Tử. “Tam tự Kinh” có chép lại tích “Dung tứ tuế, năng nhượng lê”, nội dung đại để như sau: Khổng Dung khi còn nhỏ thông minh hiếu học, mọi người đều coi là thần đồng. Năm 4 tuổi ông đã học thuộc nhiều thơ phú, hiểu được lễ tiết, phụ mẫu vô cùng yêu quý. Một ngày, phụ thân mua một ít lê, lựa riêng quả lớn nhất cho Khổng Dung, Khổng Dung không nhận, chỉ chọn một quả nhỏ nhất và nói mình tuổi nhỏ nhất, hẳn nên ăn lê nhỏ, quả lớn nên để ca ca.



Tích này về sau thường được dùng để răn dạy về đạo khiêm nhường cho tuổi thiếu niên (và có chàng “lang” thiếu niên rất chi thuộc pài =)))