Lang Âi Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ
Chương 9 :
Ngày đăng: 20:40 21/04/20
Trường trung học Trường Phong với trăm năm bề dày lịch sử, được sáng lập bởi tập đoàn Lê thị oai danh toàn quốc.
Trung học Trường Phong không chỉ có trang thiết bị hiện đại xa xỉ, giáo viên ưu tú danh tiếng mà còn sở hữu một sự khác biệt triệt để mà các trường trung học khác không thể có được – đó là một vị hiệu trưởng trẻ nhất, đẹp trai nhất toàn quốc!
Hôm nay, một cảnh tượng phi thường quỷ dị xuất hiện tại trường cao trung Trường Phong.
Một chiếc ô tô sang trọng được thiết kế đặc biệt, thuần thủ công, thân dài hơn xe bình thường rất nhiều chậm rãi tiến vào sân trường.
Phần lớn học sinh mặc dù xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng lần đầu tiên thấy một chiếc xe xa hoa đến vậy, không khỏi thập phần hiếu kỳ muốn biết trên xe là vị tai to mặt lớn nào đây.
Xe dừng lại, một thiếu niên đầu nhỏ nhắn xinh xinh, nhìn mười phần thanh tú đáng yêu lập tức từ ghế trước bước xuống, cung kính kéo cửa sau.
“Chủ tử, đến trường rồi.”
Mọi ngươi đợi hồi lâu cũng không thấy có tiếng trả lời, lại càng không có người xuống xe, thành ra cả đám đều ráng vươn cổ nhón chân, hòng ngó được trong xe là thần thánh phương nào, từ đâu chui ra mà phô trương quá thể.
“Chủ tử, thực sự đến trường rồi.” thiếu niên thấp giọng giục thêm một lần nữa.
“Xi sao nhanh vậy, chúng ta còn chưa kịp làm gì đây, thật mất hứng!”
“Phải a, ca, kêu tài xế lái thêm vài vòng nữa đi.”
Trong xe phát ra hai giọng oán giận, nóng nảy mà trầm thấp đầy từ tính, đám nữ sinh chen chân xung quanh vừa nghe được chất giọng khêu gợi đến thế đã quá nửa tê nhũn chân tay.
“Ân… ân… các ngươi… các ngươi dừng tay cho ta…”
Giờ đến lượt tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập, suy nghĩ bậy bạ phát ra, ngay lúc dân tình bắt đầu chìm đắm trong tiếng rên mê người thì đột nhiên vang lên hai tiếng tát bôm bốp!
“Bảo các ngươi dừng tay có nghe thấy không?”
“Ôi, đau chết đi, Phong thật xấu, tét sưng cả móng vuốt người ta rồi ngươi phù phù đi, phù phù phù phù cho bọn ta đi”
Thanh âm vốn trầm thấp từ tính bây giờ nghe ra lại không khác chi giọng nghịch ngợm làm nũng của tụi con nít quỷ.
“Phù cái đầu ngươi! Các ngươi không xuống xe thì lập tức cút về cho ta!”
Một đôi chân thon dài bước xuống, tiếp đến cẩ thân hình nam nhân hoàn mỹ hiện ra.
Chờ hắn hoàn toàn đứng dậy, mọi người mới bàng hoàng nhận ra hắn chính là thần tượng mà toàn bộ thầy trò đều cực kỳ sùng bái kính nể – Hiệu trưởng trường trung học Trường Phong – thần tượng siêu cấp ít lâu nay vắng bóng.
Lê hiệu trưởng tuấn tú thanh nhã như trước sửa sang lại quần áo xộc xệch mất trật tự, đôi mắt lạnh lùng đảo qua, mặt không biểu cảm, giọng điệu lạnh lẽo nói:
“Các ngươi không cần đi học sao? Hôm nay ai dám muộn lập tức phạt chạy quanh trường mười vòng!”
Mọi người đều biết vị hiệu trưởng “không ưa cả chó cún này” trước nay luôn xử sự thiết diện vô tư, đã nói là làm, thành ra vừa nghe hắn nói vậy, đám đông lập tức sợ đến giải tán sạch sẽ!
“Oa, không ngờ Phong có uy như vầy a! Quả là không hổ là Vương phi của Lang vương a!”
“Không sai không sai, đợi khi chúng ta làm vua, Phong sẽ thành Lang hậu của thần giới chúng ta, khi ấy nào thì thống lĩnh tam cung mẫu nghi thiên hạ đương nhiên là phải có uy rồi!”
Lê Diệu Phong vừa nghe từ “mẫu” mà mình tối kiêng kị, lập tức bắt đầu phát khùng!
“Các ngươi mà tiếp tục nói nữa, lập tức cút ra cổng cho ta!”
“Ca, ngươi có thấy Phong đúng là hai mặt không?” Lãng Kỳ hậm hực nói: “Rõ ràng tối hôm qua ở trong lòng chúng ta còn rên la lớn như vậy, thích đến chết đi sống lại, lại còn khóc đòi chúng ta cố cố tí nữa, thế mà giờ tỉnh cái là trở mặt ngay được?”
Lãng Hoàng nghe đệ đệ hỏi, không khỏi khẽ cười. Hắn biết Phong của bọn hắn tâm cao khí ngạo, mỗi lần tỉnh táo là không làm sao chịu đựng được biểu hiện thần phục phóng đãng trên giường của mình, cho nên mới tìm mọi cách chống cự, hết trốn lại chạy.
Xúc cảm quá mức cường liệt khiến cho Sát Sát Nỗ Nhi nhịn không được khóc nức lên, còn Lê Thiên Kình vừa liếm láp phục vụ quên mình, vừa nói như ra lệnh:
“Ngươi đã thua, còn không chịu gọi đại ca!”
“Ô… người xấu… ngươi là người xấu…” Sát Sát Nỗ Nhi lúc này mới nhận ra bộ mặt thật của nam nhân này.
“Ai lừa ngươi?” Lê Thiên Kình xấu xa cười: “Dám chơi dám chịu, mau gọi đại ca! Không gọi ta đi nói cho tất cả mọi người biết tướng quân Nỗ Nhi uy danh thiên hạ đã thua còn đanh đá!”
“Không nên a!” Sát Sát Nỗ Nhi cực kì sĩ diện làm sao chịu được việc ô nhục danh tiếng:
“Ô… Ta.. ta nghe lời là được… Đại… đại ca..”
“Nghe không rõ, lớn tiếng lên chút nữa.”
“Đại ca!” Sát Sát Nỗ Nhi nhắm mắt kêu to.
“Nỗ Nỗ…” nghe được thiếu niên ngọt ngào gọi tên mình, nhìn thiếu niên mắt to như chứa thủy quang mê mộng, Lê Thiên Kình không khỏi vừa yêu vừa thương.
“Nỗ Nỗ… Nỗ Nỗ đáng yêu của ta…”
Cuồng nhiệt hút tiểu nhục bổng trong tay, Lê Thiên Kình như thể chỉ hận không thể đem bé con ăn vào bụng.
“Ô a a a…”
Sát Sát Nỗ Nhi bị hút liên tục lần thứ hai bắn đi ra.
Sát Sát Nỗ Nhi giờ đang chìm đắm trong khoái cảm tuyệt đỉnh lần đầu trong đời, lúc này hắn còn chưa biết tương lai hắn sẽ vì cái người hắn vừa gọi đại ca này mà phá hết ranh giới, suốt đời si ái cuồng luyến…
“Ca, Nỗ Nhi ngu làm gì đi mãi không thấy về a?”
“Kỳ, Nỗ Nhi làm việc luôn rất chăm chỉ, hắn có lẽ đang lục tung cả sân trường rồi, nói không chừng ngay cả núi phía sau cũng khảo sát luôn.”
“Không được, ta không đợi lâu thế đâu, ca, chúng ta mau tìm chỗ nào làm đại đi, lần đâu tiên đến chỗ Phong làm ta thấy hưng phấn cực kỳ nha!”
“Hắc hắc, ta cũng giống Kỳ, nói thật chỉ cần có Phong thì chỗ nào cũng tốt hết, không cần xem phong thủy đâu, ngay tại phòng học này luôn đi. Gọi ngự lâm quân canh giữ ở cửa không cho bất cứ ai vào, chúng ta đánh một trận đại chiến!”
“Đúng, chưa tan học chưa về!”
“Các ngươi… Các ngươi đem nơi giáo dục thiêng liêng biến thành cái gì hả?!… Ta… ta phải giết các ngươi!”
“Ca, dáng vẻ phẫn nộ của Phong làm ta dục hỏa tăng vọt a!”
“Không sai, chúng ta mau đi chinh phục Vương Phi nóng nảy của chúng ta thôi, hắc hắc…”
“Vương bát đản… dừng tay a… Ân.. hanh… A a…”
Cứ như vậy, Sát Sát Nỗ Nhi tận tâm làm việc, thiếu chút nữa còn đi tong “trinh tiết” mới chép được một tập bút ký “Mười nơi *** tốt nhất toàn trường” rốt cuộc đã bị hai vị chủ tử thú tính đại phát quăng biến sau đầu.
Thế nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng, có ngày bản bút ký này rơi vào tay “đại ca” hắn. Dưới tinh thần khao khát tìm tòi, dũng cảm thử nghiệm của Lê Thiên Kình, Nỗ Nỗ đáng thương cuối cùng vẫn bị lôi đến từng địa điểm một, làm cho chết đi sống lại, khóc không ra nước mắt…
Hết chương tám.
———
hết luôn chính văn quyển này ồi ná =)) tiếp theo sẽ là một phiên ngoại và chào đón quyển hai với thiệt nhiều và thiệt nhiều và thiệt nhiều biến thái hơn na các tình iêu =))