Lang Âi Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ

Chương 12 :

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


Mặt trời chói chang chiếu trên cao, bầu trời quang đãng.



Trường trung học Trường Phong hôm nay vì có hai vị học sinh siêu siêu cấp đẹp trai chuyển đến mà càng thêm phần náo nhiệt.



“Hoàng học trưởng, bạn có thể cho mình xin chữ ký được không?”



“Kỳ học trưởng, bạn có thể chụp ảnh cùng mình không?”



“Hoàng học trưởng, bạn vô câu lạc bộ kiếm đạo của tụi mình nhé?”



“Kỳ học trưởng, bạn gia nhập câu lạc bộ quần vợt của bọn mình nha?”



Đang bị vây giữa một đám người, cả nam lẫn nữ đều có vẻ hơi hơi bị điên cuồng quá độ, chính là hai vị Đại Thiên Vương ở Lang thần giới đã hóa thân thành người – Lãng Hoàng và Lãng Kỳ.



Hai huynh đệ chỉ cần khẽ mỉm cười đứng một chỗ là in như rằng phong thần tuyển lãng, tuấn mỹ tuyệt luân, phong thái khinh bạc đất trời cứ thế cuồn cuộn tung bay, hại một rừng “fans” người người lòng say thần mê, la hét chói lói.



“Ngu ngốc.”



Đứng ở cửa sổ phòng hiệu trưởng trên lầu hai, Lê Diệu Phong quan sát cảnh tượng điên cuồng bên dưới, phì ra một tiếng cười nhạt khinh thường.



Một lũ ngu ngốc bị lừa mà không biết, các ngươi cho rằng hai huynh đệ bọn họ là thiên vương siêu sao chắc? Để các ngươi hay hai tên ấy chẳng qua chỉ là đồ sắc lang, chăm chăm dòm mông hiệu trưởng của các ngươi mà nhễu nước miếng, rồi xem các ngươi còn súng bái bọn họ đến thế không?! Hừ



“Diệu Phong, anh có nghe em nói gì không vậy?”



Một giọng nữ ngọt ngào từ phía sau truyền đến, cắt ngang màn tự trào của Lê Diệu Phong.



“A? Ờ, xin lỗi, Lan Cầm, phiền em nói lại lần nữa được không?”



“Diệu Phong, anh thật là, phía dưới có gì hay mà anh nhìn ngẩn người ra vậy?” Diệp Lan Cầm e lệ hỏi.



“Không có gì, xem hai tên sắc lang ngu ngốc làm trò khỉ thôi.” Lê Diệu Phong đùa đùa nói.



“Vừa sói vừa khỉ sao, hi, trường Trường Phong có vườn bách thú từ hồi nào vậy? Để em xem ai có bản lĩnh lớn đến mức khiến cho Lê đại hiệu trưởng sét đánh không màng của chúng ta quan tâm thế?”



Diệp Lan Cầm nhìn vị hôn phu của mình có vẻ hờn giận, lập tức thông minh chuyển đề tài.



“Em vừa hỏi anh lễ cưới của chúng ta nên tổ chức lúc nào, ông nội và bố mẹ em bắt đầu giục rồi.”



“Lễ cưới?” Lê Diệu Phong bất giác nhíu mày.



“Đúng vậy, chúng ta đã đính hôn hơn một năm rồi, cũng đã đến lúc tổ chức hôn lễ. Ông nội anh cũng nói muốn… muốn…” Diệp Lan Cầm đột nhiên mặt ửng hồng.



“Muốn gì?” Lê Diệu Phong bình thản hỏi.



“… Muốn được sớm bế chắt nội…” Diệp Lan Cầm nói xong lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt bẽn lẽn cúi xuống.



Lê Diệu Phong nghe xong lập tức sửng sốt, thật lâu không nói được câu nào.



“Diệu Phong…” Diệp Lan Cầm thấy vị hôn phu do dự không trả lời, trong lòng không khỏi lo lắng.



“Ông nội đã chọn ngày lành rồi, ngay tháng sau.”



“Tháng sau?” Lê Diệu Phong bất giác quay ra hướng cửa sổ mà nhìn.



Thấy vị hôn phu yêu quý không hề tỏ chút mừng rỡ, Lan Cầm trong lòng đau xót, đột nhiên nghen ngào nhào vào lòng hắn.



“Diệu Phong! Anh đồng ý đi, em đợi lâu lắm rồi…”



“Lan Cầm…”



Thở dài một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, Lê Diệu Phong không khỏi áy náy ôm lấy lưng cô.



Ngay lúc hai người đang âu yếm ôm ấp thì…




“Bảo bối… ngươi cũng không nhịn được phải không? Đến đây… lấy nhục bổng ra nào, ta cũng giúp ngươi sung sướng…”



“Không… không…”



Bàn chân mẫn cảm của Lê Diệu Phong bị hai cây đại nhục bổng vừa to vừa nóng chà xát đến toàn thân như bốc lửa, nhất là hạ thể đã nóng rực đến sắp nổ tung rồi, nhưng cố kỵ vị hôn thê của mình đang ngồi ngay ghế trước, hắn chết cũng không chịu nghe lời.



“Thực sự không muốn?” Lãng Kỳ đùa ác thò chân dụi dụi ngay giữa “đỉnh lều be bé” giữa hai chân Phong.



“Y a a a… không được a…”   Lê Diệu Phong bị dụi nhẹ chút xíu đã không biết là thống khổ hay sảng khoái mà la ầm lên.



“Tiểu phiến tử, ta thấy ngươi đã cương đến sắp nứt tung ra rồi…”  Lãng Hoàng cũng cười cười xấu xa vươn một chân chà chà trên đũng quần của Lê Diệu Phong.



“A… trời ạ… Không muốn không muốn…”



Nhục bổng của Lê Diệu Phong cùng với hai nhục cầu bị hai huynh đệ đùa cợt một cách *** đãng hạ lưu càng lúc càng trướng cương đến thiếu chút nữa phá bung quần.



“Nhanh lên, cho ngươi cơ hội cuối cùng để tự móc ra đây, nếu không bọn ta để kệ ngươi bắn trong quần.”



“Đúng vậy, để Phong ướt hết quần mà đi ra ngoài.”



Nghe bọn họ uy hiếp, Lê Diệu Phong biết hai huynh đệ hạ lưu này không có gì là không dám làm, không còn lựa chọn nào khác là oán hận cắn răng, kéo khóa quần xuống.



“Lúc này mới ngoan nha, xem ra tiểu bảo bối của chúng ta rất là tha thiết được ra gặp chúng ta…”



Lãng Hoàng khiêu khích dùng ngón chân ma sát lỗ nhỏ của khí quan mỹ lệ, “…sung sướng đến đến chảy nước mắt rồi a…”



“Đúng vậy, tiểu bảo bối thực sự vui vẻ quá a, gớm khóc ướt rượt cả hai quả trứng ngố dưới này rồi này…”



Kỳ càng táo tợn hơn, dùng ngón chân đùa bỡn hai nhục cầu nho nhỏ căng đầy t*ng trùng.



“Hanh a… cáp a… không… không…”



Khoái cảm dào dạt xông đến, Lê Diệu Phong vừa nói không, nhưng không kìm được nắm chặt hai mắt cá chân cường tráng của hai người, giãy giụa mông mà kề sát tới.



“Thích không?? Bảo bối…” Hai huynh đệ thấy người trong lòng dáng dấp rối loạn, cười càng thêm gian.



“Ô… ta… ta…”



“Nói ra..  nói lớn tiếng ra…”



“Ta.. rất thích… rất thích….”  Viền mắt rưng rưng, Lê Diệu Phong chật vật lắc đầu khóc lóc.



“A… ta cũng rất thích… bảo bối bảo bối…”



Âu yếm, chà xát, xoa bóp.



Ba người thay nhau dùng chân vỗ về đối phương, *** loạn lớn tiếng rên rỉ.



Nhìn Vương phi của mình khẽ nhếch môi, nức nở rơi lệ, dáng dấp dục hỏa đốt người khiến cho hai vị Lang thần vĩ đại si mê đến thần hồn điên đảo.



“Ngô… A a… Phong, không được… ta muốn bắn…” Lãng Hoàng phát ra một tiếng gầm khẽ…



“Ta cũng vậy… bảo bối… ta cũng muốn bắn…”



“Y a a a… Bắn cho ta, toàn bộ bắn cho ta…”



Quên bẵng sự tồn tại của vị hôn thê, quên cả tất thảy mọi sự trên đời, hoàn toàn sa vào thiên đường *** lạc, ngay thời khắc hai huynh đệ bắn tinh, Lê Diệu Phong cũng cùng lúc ngâm nga một tiếng rồi tận lực phun trào…



————



Học trưởng: gọi tôn trọng bạn học.