Lang Âi Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ
Chương 13 :
Ngày đăng: 20:40 21/04/20
Cuối cùng cũng về được đến nhà.
Lê Diệu Phong toàn thân mềm nhũn được hai huynh đệ một tả một hữu “hiệp trì” xuống xe. Nhớ ra mình không đếm xỉa gì đến việc vị hôn thê ngồi cùng xe nguy hiểm, mà *** đãng cùng hai sắc lang chơi đùa, hắn không khỏi cảm thấy thẹn vạn phần, hận không thể cho mình hai cái tát.
“Buông.” Lê Diệu Phong nghiến răng nói.
“Không được đâu, bảo bối, ta e chúng ra mà buông tay một cái, ngươi sẽ té xuống đất mất.”
Lãng Kỳ nghịch ngợm chớp chớp mắt, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng trêu chọc.
“Đúng a, bảo bối, ngươi vừa bắn đến vài lần, hai chân chắc chắn đã vô lực rồi, ngươi cũng đừng mạnh miệng nữa, cứ thật tâm mà dựa vào lòng chúng ta đi.”
Lãng Hoàng cũng xấu xa cười ghé miệng vào lỗ tai hắn thì thầm.
Tuy Lê Diệu Phong biết bọn hắn nói đúng, nhưng hắn là người coi danh dự hơn tính mệnh làm sao có thể ngay trước mặt vị hôn thê mà cùng với hai đại nam nhân không phải là người này ôm ôm ấp ấp, dây dưa nhập nhằng cho được.
“Các ngươi không buông, ta sẽ…”
“A? Diệu Phong, anh có sao không?”
Diệp Lan Cầm thấy vị hôn phu của mình với hai anh em tuấn mỹ cù cưa cù nhằng như tranh chấp cái gì vội vã hỏi.
“Không việc gì, không việc gì hết.” Lê Diệu Phong chỉnh lại thần sắc, bình thản nói.
“A, các ngươi rốt cục đã về.” Lê lão gia vội vã từ nhà trong chạy ra.
“Thần thượng, hôm nay tại trường học có chuyện gì không a? Diệu Phong có tiếp đãi các ngài chu toàn không, thỉnh các ngài nhất định phải nói cho ta biết ta sẽ bảo hắn lập tức sửa chữa.”
Diệp Lan Cầm đứng một bên thấy Lê lão gia từ xưa đến nay luôn cao cao tại thượng nay lại đối với hai vị huynh đệ trẻ tuổi này hô to “Thần thượng”, lại còn cung cúc cúi đầu, ân cần vạn phần, không khỏi trợn mắt há miệng, kinh ngạc không ngớt, đối với lai lịch của họ lại càng không ngớt hiếu kỳ.
“Sửa chữa à? Ta nghĩ…” Lãng Hoàng ngoài mặt tuy giả vờ nghiêm trang, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ tà ác đầy tiếu ý.
“Kỳ, ngươi nói xem Phong có chỗ nào cần sửa không?”
Lãng Kỳ ra vẻ nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi rồi nói.
“Nếu như Phong của chúng ta thành thật một chút thì tốt, bất quá hắn quá khẩu thị tâm phi, dáng vẻ ưa cậy mạnh nhìn chung cũng đáng yêu, ngươi nói có đúng không, ca?”
“Đúng vậy, đến tam giới cũng không tìm được ai đáng yêu như Phong của chúng ta, nhất là bộ dạng khi ngủ môi cứ bĩu bĩu rồi nói mơ đáng yêu chết đi được a!”
“Đúng a đúng a cực kì là đáng yêu!”
Lê Diệu Phong nghe hai tên ngu ngốc vô liêm sỉ tại trước mặt ông nội với hôn thê mình nói cái gì mà “đáng yêu” với “đáng yêu” liên tục, quả thực là tức đến phát khùng!
“Hai ngươi câm miệng cho ta!”
Ngay sau khi Lê Diệu Phong quát lớn một tiếng, hiện trường lập tức rơi vào một cơn trầm mặc kì dị.
“Diệu Phong! Ngươi điên rồi sao? Dám vô lễ với Thần thượng!” Lê lão gia lập tức sợ hãi quỳ xuống trước mặt hai vị Lang thần, ra sức dập đầu:
“Thần thượng thứ tội! Thần thượng thứ tội!”
Sợ hai vị Lang thần tôn quý vô cùng này không hài lòng thì toàn gia sẽ đại họa lâm đầu, Lê lão gia sợ đến sắc mặt trắng bệch, da mặt vặn vẹo.
“Ai, thực sự là thua các ngươi.” Lê Diệu Phong thấy hai tên lang cao to cường tráng lộ ra ánh mắt vô tội như cún con, không khỏi yêu thương mà xoa xoa đầu bọn hắn.
“Được, ta nói, ta không ghét các ngươi, như vậy được chưa?”
“Yahooo!”
Giống như là giữa mây đen sương mù đột nhiên có ánh mặt trời chiếu rọi, đệ đệ Lãng Kỳ lập tức nhảy lên đem người trong lòng đè xuống mặt đất, trên mặt hắn liếm liếm không ngừng.
“Phong! Phong! Ta biết ngươi yêu chúng ta mà, chúng ta cũng rất yêu ngươi!”
“Đúng vậy, Phong, chúng ta rất yêu ngươi!” Ca ca Lãng Hoàng cũng gia nhập cuộc chiến, đi đến bên ngươi tiểu vương phi của mình lung tung cọ tới cọ lui.
“Dừng! Dừng! Ta bất quá chỉ nói không ghét các ngươi, cũng chưa có nói thích các ngươi a. Các ngươi bớt tự kỷ đi, cút hết cho ta!”
“Hi, Phong, không còn kịp nữa rồi, chúng ta biết tâm ý của ngươi rồi!” Lãng Hoàng cười gian tà trên miệng hắn hôn một cái.
“Đúng vậy, Phong, ca và ta biết ngươi không nỡ bỏ chúng ta, thế nào? Ta khóc rất cảm động đúng không?” Lãng Kỳ ra vẻ cực kỳ đắc ý.
“Kỳ ngu, nói ra làm gì?” Lãng Hoàng nhịn không được đảo mắt.
“Nguy rồi!” Kỳ nhận ra mình đắc ý quá đà, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Ân… cái này… Phong…”
“Câm miệng! Các ngươi dám đùa giỡn ta?”
Nghĩ mình đã mang bao nhiêu là hổ thẹn mà chạy vội lên, Lê Diệu Phong không khỏi tức giận, một tay dùng sức nhéo mạnh hai cái tai sói.
“A a—đau, đau quá đi! Ô… Phong, ngươi đừng giận mà…”
Kỳ biết mình đã gây ra đại họa, không thể làm gì khác là giả vờ đáng thương.
“Đừng có mà vờ vịt!”
“Phong, ngươi có tư cách gì mà giận? Tại ngươi nói ghét chúng ta trước, làm tổn thương chúng ta. Là ngươi sai trước chứ bộ, ngươi không biết trái tim lang của chúng ta rất chi là yếu đuối sao?” Lãng Hoàng nhăn nhíu mặt mày, làm động tác ôm ôm tim, “Đáng lẽ ra ngươi phải xin lỗi huynh đệ chúng ta trước chứ.”
Thấy ca ca xạo xự có dăm câu mà xoay chuyển được tình thế, Lãng Kỳ quả thực là phục lăn lóc, lập tức hùa theo đánh rắn tùy gậy:
“Đúng đúng, đều là Phong xấu, Phong phải bồi thường cho tổn thương tình cảm của chúng ta a!”
“Không sai, Kỳ, chiếu theo kế hoạch, lên!”
Nói xong, không quản ba bảy hai mốt gì, hai vĩ đại lang thần nhanh như chớp triển khai đột kích—
——–
Mạnh Khương nữ: Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. (nàng nào chưa biết và muốn biết thì search google có a:”>)
Thông Khương nữ (葱姜女): =))))) chị hành-gừng =)) chàng Kỳ chàng í xoắn tên chị í a =))
Nhị khúc đưa ma: “Khốc mộ nhị trọng tấu”.