Lang Âi Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ

Chương 14 :

Ngày đăng: 20:40 21/04/20


Đến ánh trăng thuần khiết cũng ngượng ngùng lén trông cảnh tượng *** loạn đang được trình diễn bên dòng suối ấm áp mỹ lệ.



Thân thể trắng ngần mềm mại của Lê Diệu Phong dưới ánh trăng sáng bạc khó nhọc giãy giụa, phát ra vẻ lộng lẫy vô ngần, miệng không ngừng hô hô a a mà rên rỉ …



Hai đại sắc lang nhìn dáng dấp rối loạn của người trong lòng đáng lẽ nhất định thú tính đại phát, thái độ lần này cũng không được bình thường. Quyết tâm không chịu tiến thêm một bước thỏa mãn Lê Diệu Phong.



đầu v* và hạ thể bị hai tên đáng chết dùng móng vuốt trêu chọc đến sưng đỏ không chịu nổi, ngứa ngáy khó nhịn, Lê Diệu Phong khóe mắt rưng rưng, phẫn hận chửi loạn.



“Các ngươi… các ngươi… chết tiệt… mau… mau… A a…”



“Mau cái gì a? Bảo bối.” Biết thừa mà vẫn cố tình, Lãng Hoàng lười biếng hỏi.



“Đáng ghét… a a… thật khó chịu a…”



Thế nào cũng không chịu nói ra câu “Mau liếm ta”, Lê Diệu Phong thống khổ liên tục lắc đầu.



“Ca, nhìn Phong hình như rất khó chịu a… Hay chúng ta giúp hắn liếm liếm chút nha.”



Đệ đệ Lãng Kỳ căn bản dễ mềm lòng, quả nhiên chịu không nổi nhìn cảnh người trong lòng bị giày vò.



“Không được! Kỳ, ngươi quên kế hoạch hôm nay sao? Sao nhẹ dạ thế hả?!” Lãng Hoàng sắc mặt trầm xuống.



“Xin lỗi a, ca, suýt chút nữa ta quên mất.” Lãng Kỳ thấy ca ca giận, không khỏi nghịch ngợm lè lưỡi.



Hạ thể không bị khống chế tự do nhếch lên cao, do bị hai tên sắc lang kỹ xảo cao siêu ngày đêm “chăm sóc dạy dỗ”, hậu huyệt đã quen hưởng lạc không ngừng hé ra rồi nhúc nhích co rút lại. Lê Diệu Phong toàn thân dục hỏa thiêu đốt, liên lục giãy giụa kêu rên.



“Phong… muốn chúng ta thỏa mãn ngươi không có dễ dàng thế đâu, thân thể ngươi đã dính mùi nữ nhân, chúng ta quyết không chạm vào ngươi, trừ phi…”



“Trừ phi cái gì? Ngươi lấp liếm cái chết tiệt gì?” Diệu Phong phẫn hận chửi bới.



“Hê hê, đừng nóng vội a, tiểu Phong Phong *** đãng.” Lãng Hoàng nở nụ cười tà ác.



“Trừ phi… trừ phi ngươi tự đem mình từ trong ra ngoài triệt để rửa sạch…”



“Từ trong ra ngoài?” Lê Diệu Phong trong lòng dâng lên một dự cảm không lành…



“Không muốn! Chết cũng không muốn!”



“Thực sự không muốn?” Lãng Hoàng thần thái thong thả dùng đuôi sói xù xù chạm nhẹ một cái đùa cợt vào tiểu cúc hoa cơ khát nhúc nhích của người trong lòng.



“A a… trời ạ… ngứa chết ta mất… Ô… đi vào… Đi vào chút nữa…”



Tiểu huyệt của Lê Diệu Phong quả thực là bồn chồn ngứa ngáy đến sắp điên rồi!


Cảm giác sung sướng khó nhịn tập kích từng tế bào yếu ớt, Lê Diệu Phong toàn thân run rẩy rơi nước mắt.



A a… hai tên tiểu vương bát đản! Muốn mang ta ra đùa giỡn đến chết sao….



“Ô ân… A a…”



“Hanh ân… ấm áp quá… Phong.. đại bổng bổng ngâm mình trong cái động đầy dịch thể của ngươi, thực sự cực kì thoải mái… quả thực sảng khoái đến ta muốn bắn ra… cáp a… cáp a…Thích… thích quá….”



Lãng Kỳ ra sức đong đưa eo, Nhục bổng đặc biệt lớn của sói tại tiểu huyệt sưng đỏ đáng thương điên cuồng ra vào, phát sinh âm thanh phốc xích phốc xích.



A a… đáng ghét! Đừng có động nữa… ta… ta nhịn không được!



Bích tràng mẫn cảm bị lang cường tráng vĩ đại thao lộng đến sắp tan chảy, Lê Diệu Phong cố nén tiếng thét gào, thật sâu hít một hơi—



“Úc úc úc—thích chết đi được! Cái miệng nhỏ của Phong càng lúc càng lợi hại, hút đến ngay cả tủy não của ta cũng muốn bắn ra ngoài… A a… Phong ta yêu ngươi chết mất…”



Thật lòng yêu người dưới thân này đến tận xương tủy, hai huynh đệ không ngừng nói lời yêu đương, điên cuồng mà âu yếm người trong lòng mình.



“Thương yêu” cái rắm! Nếu ta mà còn bị hai huynh đệ biến thân mang ra chơi nữa, ta trước khi bị các ngươi yêu chết, cũng đã bị đau mà chết!



“Cáp A ha a… ca… ta chịu không nổi… ta muốn bắn…”



“Được, ngươi bắn trước đi, nhớ kỹ, một giọt cũng không được chảy ra khỏi mông Phong, lãng phí lắm a.”



“Biết rồi… úc úc, thích không chịu nổi, ca, vầy còn ngươi?” Kỳ sắp gần đến giới hạn, không quên kính anh em hỏi một phen.



“Úc, để kệ ta, ta còn muốn hưởng thụ khẩu kỹ của Phong một chút.”



Vương bát đản! Khẩu kỹ cái gì, ngươi tưởng ta thổi kèn ác-mô-ni-ca chắc? Lê Diệu Phong nghe vầy quả là phẫn nộ đến muốn điên!



Ngay lúc hắn muốn đem cái “nghiệt căn” của tên vương bát đản này cắn đứt, thì lang công phía sau đột nhiên kêu gào, đâm mạnh vào chỗ sâu nhất, nút đặc biệt của công lang cùng đại nhục bổng cứng rắn không để một khe hở tắc vào huyệt khẩu của Lê Diệu Phong, một cỗ nhiệt lưu nóng rực bắn tại bích tràng, nháy mắt đoạt đi thần trí hắn—



A a a—



Mặc dù huyệt khẩu bị mở rộng, đau đến chết đi sống lại, nhưng Lê Diệu Phong đã càng ngày càng có kinh nghiệm nhịn không được bắn tinh đặc biệt vui vẻ, khóc kêu mà phun trào—



Hết lần này đến lần khác, cứ như vậy bị hai sắc lang thay phiên làm đến chết đi sống lại. Lê đại thiếu gia khí chất cao quý, thanh đạm nho nhã của chúng ta bị hai sắc lang dày công bày kế, từng bước từng bước sa vào một cạm bẫy kinh khủng tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả…



——–



tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: xưa nay chưa từng thấy =))



dồi beta-chan anh dũng hy sinh dồi =)) nàng nào còn thoi thóp kiu dùm cái xe cứu thương kẩu ta đi tiếp máu với =)) nguyên chương chỉ ngồi quệt máu lau nước miếng, chả biết beta chi nữa dồi =)))))