Lang Âi Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ
Chương 16 :
Ngày đăng: 20:40 21/04/20
Hết ngày này qua ngày khác, đêm nào cũng mơ giấc mộng xuân ám muội, Lê Diệu Phong buổi sáng vừa tỉnh dậy ít nhiều có cảm giác xấu hổ không dám đối diện với hai huynh đệ nằm ngủ ở hai bên.
Kỳ quái, gần đây mình bị làm sao a, lại còn mơ tự mình nói muốn mang thai con của hai tên lang đó?
Tuy biết rõ là mộng, nhưng mà bụng dưới trướng trướng sao đó, nóng quá a. Trong cơ thể còn mơ hồ cảm thấy cảm giác bị bắn tinh, bọn họ bắn nhiều vầy a, cứ như vậy không chừng sẽ mang thai thật mất….
Dừng! Dừng! Lê Diệu Phong, ngươi điên rồi chắc?!
Suy nghĩ vớ vẩn nó vừa vừa thôi! Ngươi không phải là nữ nhân, đẻ làm sao được mà đẻ? Thần kinh!
Hung hăng tự xỉ vả chính mình, Lê Diệu Phong tự nhiên không nhịn được len lén liếc nhìn hai niên thiếu đang nằm hai bên ngủ say như lợn chết.
Kỳ quái, hai tên tiểu quỷ này trước đây đêm nào cũng sống chết đòi cầu hoan với mình, thế nào mà mấy ngày hôm nay chưa hề quấy rầy? Sao mà vẫn nhìn như mệt muốn chết vậy?
Chẳng lẽ là…
Hai chữ “ngoại tình” vừa hiện lên trong óc, Lê Diệu Phong lập tức sợ đến ngồi thẳng dậy.
Lê Diệu Phong, ngươi ngu nó vừa thôi, bọn họ cũng không phải người của ngươi, yêu ai cùng ai, ngươi quản làm gì?
Nghĩ đến chuyện mình dục cầu bất mãn đêm nào cũng mơ giấc mộng xuân kì dị, mà hai tên sắc lang này còn ra ngoài ăn vụng bậy bạ, Lê Diệu Phong tức đến thở không thông, hung hăng đạp cho bọn họ hai phát
“Lăn khỏi giường ta”
Hai vị Lang Vương vĩ đại đáng thương vì muốn rắp tâm “bát chủng” mà đêm nào cũng cúc cung tận tụy đến chết thì thôi, giờ ngủ chưa tròn giấc đã không biết bị ai đạp xuống giường.
“Ôi, kẻ nào dám đạp vào mông Bản vương?”
“Đúng vậy, là tên vương bát đản có mắt không tròng nào, không muốn sống sao?”
Hai huynh đệ rít gào từ mặt đất nhảy lên.
“Là ta đạp đó! Sao? Có ý kiến gì sao?”
Thấy vị tiểu vương phi của mình tàn bạo trừng mắt nhìn, hai vị Lang Vương thông minh lập tức đổi sắc mặt, trưng ra vẻ tươi cười nịnh nọt.
“Hắc hắc, không ý kiến, không ý kiến. Phong vui thì cứ việc đạp, căn bản chúng ta da dày thịt thô, không sao hết a.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Phong thích thì cứ việc đạp, chỉ cần không động thai– Ối!”
Từ “khí” cuối cùng Lãng Kỳ chưa kịp nói ra đạ bị “Vô ảnh trảo” của ca ca đập mạnh vào đầu.
“Câm miệng! Dám nhiều lời nữa, xem ta có tha cho ngươi không!” Lãng Hoàng hung ác độc địa cảnh cáo.
“Ô… xin lỗi mà, ca, ta không dám nữa đâu.” Kỳ thương cảm hề hề lè lưỡi.
“Các ngươi ở đó nhấm nháy làm trò quỷ gì?” Lê Diệu Phong lạnh lùng hỏi.
“Không có không có, chúng ta nào dám a.”
Hai tiểu sắc lang cong mông chạy tới, ôm chặt ngươi trong lòng.
“Phong, ngươi đói bụng chưa, chúng ta đi lấy ít thịt về ngươi ăn có được không?”
“Đúng a, thịt bò Sashimi rất là bổ cho thân thể a.”
“Thần kinh a! Mới sáng sớm đã ăn thịt tươi cái gì, buồn nôn chết được! Ụa”
Lê Diệu Phong không ngờ mình thực sự buồn nôn đến phun ra!
“Ai nha, Phong, ngươi không sao chứ?” Lãng Kỳ sợ đến vội vã đem tâm can bảo bối ôm vào lòng.
“Ca, ngươi mau tới giúp a, Phong bị nôn mà ngươi còn ngồi đó cười cái gì?”
“Hắc hắc… nôn rất hay, nôn rất hay…”
Bi phẫn muốn chết, kêu khóc phá ngực, Lê Diệu Phong tức giận công tâm, trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã vào trong lòng thiếu niên…
“Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Lãng Hoàng nhận được tin tức, vẻ mặt lo lắng từ hư không xuất hiện trước mắt hai người.
“Ô.. ca, ca, Phong thà chết cũng không muốn chúng ta, không muốn hài tử, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Kỳ gục vào bên giường Phong đang nằm khóc lớn.
Từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy đệ đệ vốn nghịch ngợm tươi sáng của mình khóc thương tâm đến vậy, ca ca luôn luôn trầm ổn cũng nhịn không được đỏ viền mắt.
”Sao mà… sao lại như vậy? Kỳ, có phải Phong phát hiện rồi không?”
“Ô… Phong phát hiện rồi, hắn lấy đao muốn đâm chết con của chúng ta, hắn nói… hắn nói hắn hận chúng ta… Ô… ta không muốn… ta không muốn Phong hận chúng ta… Ca… Ca… có phải chúng ta đã làm sai không? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Kỳ, ngươi đừng vội, Phong chỉ nhất thời nổi nóng, hắn sẽ quyết không hại con của chúng ta đâu.” Lãng Hoàng tuy nói vậy để an ủi đệ đệ, nhưng kì thực hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc.
Phong là một người kiêu ngạo mạnh mẽ, nếu không phải hận thấu xương bọn họ, hắn tuyệt đối sẽ không làm hại hài tử của chính mình, làm chuyện ngọc nát đá tan đến thế.
“Ca, Phong tỉnh!” Kỳ đột nhiên vui vẻ kêu to.
Chỉ thấy Lê Diệu Phong mí mắt hơi giật giật, chậm rãi mở mắt…
“Phong, ngươi có khỏe không? Có làm sao không?” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ hai huynh đệ ngồi ở bên hắn lo lắng hỏi.
“Đi ra!” Lê Diệu Phong nhìn cũng không nhìn bọn họ, ngữ điệu không có chút nào ấm áp.
Lo lắng sợ hãi chờ cả một đêm, đổi lấy hai chữ tuyệt tình của người trong lòng, Lãng Kỳ nhịn không được cầm lấy tay Phong.
“Ô… Phong, chúng ta sai rồi, ngươi muốn đánh muốn giết tùy ngươi, chỉ cầu ngươi đừng có ý định làm hại cục cưng và chính bản thân mình nữa được không… van cầu ngươi…”
“Phong, tha chứ cho chúng ta có được không, tha thứ cho chúng ta…” Lãng Hoàng đau thương cầm tay ngươi trong lòng không ngừng hôn môi.
Thấy đôi mắt đau thương của hai huynh đệ, trái tim của Lê Diệu Phong nhói lên.
Không, không được nhẹ dạ không được nhẹ dạ! Giả dối, tất cả đều là giả dối, chỉ là bọn chúng trêu đùa ngươi thôi! Lê Diệu Phong, ngươi ngàn vạn lần không được phép nhẹ dạ!
“Không được đụng vào ta! Cút ra ngoài!” Nghĩ đến bọn họ đem mình biến thành một quái vật bất nam bất nữ, Phong hận không thể đem bọn họ bằm thây vạn đoạn!
“Phong, ngươi đừng giận, chúng ta ra ngoài là được.” Lãng Hoàng lôi kéo đệ đệ rất nhanh chạy ra ngoài.
“Ca, ngươi điên rồi sao? Làm sao có thể để Phong một mình trong phòng, vạn nhất hắn lại muốn làm thế nữa thì sao?”
“Ngu ngốc! Ngươi quên chúng ta có thuật ẩn thân sao? Hiện giờ tâm tình Phong đang rất bất ổn, chúng ta chỉ có thể âm thầm bảo hộ hắn, hiểu không?”
“Đúng vậy, sao ta lại quên nhỉ, thực sự là cuống đến u cả đầu, ô… Ca, may mà ngươi đã về, nếu không không biết phải làm sao, cảnh Phong lấy đao muốn đâm chính mình thực sự rất đáng sợ!” Nhớ đến màn kinh tâm động phách đó, tâm Kỳ còn khẽ run run.
“Ai, là ta không tốt, quên mất không chú ý vấn đề này.”
“Không, ca, sao có thể trách một mình ngươi, ta cũng có phần. Là do chúng ta quá gấp muốn chiếm được Phong, không ngờ phản ứng của Phong lại dữ dội đến thế này.”
“Phong bình thường tuy chưa bao giờ vui vẻ nhìn nhận chúng ta, nhưng kì thực cho tới bây giờ chưa bao giờ thực sự giận dữ. Xem ra lần này chúng ta tùy hứng quá rồi, đánh giá thấp tính cương cường của Phong.”
“Ai…”
Hai vị Lang Vương vĩ đại tự nhận là pháp lực cao cường, không gì không làm được, đối mặt với người trong lòng không thể nắm lấy cũng chỉ có thể thở dài nặng nề một hơi, vô ngữ hỏi trời xanh…
——————
bát chủng: truyền giống =)))))
Chương này mần thật là mệt vì em Phong em ấy giãy quá chi là giãy 8-> Iên tâm, em í giãy xíu cho nóa giống uke rầu em í thôi í muh =))))))))))