Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 1 : Thượng

Ngày đăng: 23:07 21/04/20


Tác giả: Mê Dương



Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.



Editor: Băng Tiêu



Beta – reader: Joco, Băng Tiêu



“Ư… uh… ô….”



Bầu trời đêm như một tấm nhung đen mượt mà lấp lánh muôn ngàn vì sao.



Tại thủ đô Lawrence của vương triều Charcot, trong một lâu đài xa hoa chỉ thua kém hoàng cung bỗng truyền ra những tiếng rên rỉ mơ hồ…



“Ô ư… lạy chúa… A a…”



Ánh nến lờ mờ, hơi thở dâm mỹ bao trùm khắp nơi.



Ẩn đằng sau tầng tầng lớp lớp những tầm rèm màu trắng, trên giường, dáng hai thân thể đang kịch liệt quấn chặt lấy nhau phát ra tiếng va chạm xác thịt.



Mang dung mạo tuấn mỹ mà cuồng dã, nam tử có mái tóc đen nhánh như mực quỳ trên giường, trong tay nắm lấy mái tóc dài màu vàng chói lóa như hoàng kim, dáng dấp tựa như đang cưỡi ngựa mà khống chế “tiễu mã câu” dưới thân!



“Nhanh một chút! Không được lười biếng!”



“Ô ô… nhẹ chút đi…. không được…. eo ta sắp gãy ra rồi… a a…. tha ta đi…”



Dưới kỹ thuật “cưỡi ngựa” cao siêu của nam nhân, mỹ nhân tóc vàng gần như tắt thở, nức nở không ngừng cầu xin…



“Tha ngươi? Không được! Hôm nay mới làm vài cái mà đã muốn dừng? Làm sao ngươi có thể trở thành một danh mã đây?”



“Danh mã? Cái tên chăn ngựa khốn nạn nhà ngươi, dám coi bổn công tước ta là ngựa hả?” Công tước Dumas Wayne nổi trận đùng đùng quay đầu lại chửi lớn!”



“Ngươi khùng rồi phải không? Bổn công tước ta thân là anh họ của quốc vương, huyết thống tôn quý, thế mà ngươi dám nói năng vô lễ, có tin ta lập tức nhốt ngươi vào tù không hả!”



Nam tử đang nổi giận có làn da trắng mịn như tuyết với dung nhan xinh đẹp đầy kiêu ngạo.
Khốn nạn!



Ta là công tước Wayne cao quý, vậy mà hắn dám dùng cái côn th*t vừa to vừa nóng đâm vào yết hầu mềm mại của ta như vậy!



Tội này thật không thể tha thứ! Nhất định phải giáo huấn cho hắn một trận.



Công tước tức giận đùng đùng từ trên giường nhảy dựng lên, không may động vào đúng chỗ hôm qua bị “huấn luyện”, nhất thời đau quá liền oa oa kêu to.



Lửa giận càng thêm ngút trời!



“Người đâu! Người đâu! Mọi người chết đâu cả rồi?” Công tước đùng đùng gọi mọi người.



Quản gia vội vàng chạy tới:



“Công tước đại nhân, ngài có gì phân phó?”



“Lập tức đánh tên chăn ngựa đáng chết kia một trận cho ta, sau đó nhốt vào tù. Không, nhốt vào tù cũng không được, phải cho cái tên khốn nạn đó cách xa ta ra,càng xa càng tốt, đày hắn lưu vong đến biên cảnh luôn, trục xuất đi!”



“Ngài nói tên chăn ngựa nào ạ?”



Đối với vị chủ nhân đang tức giận, quản gia chỉ có thể thầm cầu khẩn cho một tên đáng thương nào đó, trong lâu đài có mấy tên thuần ngựa giỏi, không biết vị nào đã làm chủ nhân ưu nhã tức giận đến mức này.



“Ngươi là đầu heo sao? Đương nhiên là cái tên khốn nạn Rennes Kerman rồi.”



“Rennes Kerman, là hắn?” Quản gia sững sờ một chút, sau đó liền bất an nói: “Công tước đại nhân, tôi tưởng người nói mấy tên thuần ngựa trong lâu đài, nhưng Rennes Kerman thì….”



“Nhưng cái gì? Hắn không phải cả ngày ở trong lâu đài của bổn công tước lúc ẩn lúc hiện sao? Chính là hắn, ta muốn hắn phải bị trừng phạt ngay bây giờ!”



“Nhưng mà… sợ rằng ngài không thể làm vậy được…” Quản gia trộm liếc vị chủ nhân đang vì tức giận mà thở hổn hển, liền nhỏ giọng nói.



“Cái gì? Sao ta không thể làm vậy? Ta đường đường là công tước Wayne! Tại sao không thế làm vậy?” Giọng nói của công tước ngày càng cao vút lên.



“Bởi vì… hắn là người thuần ngựa mà quốc vương bệ hạ đã phái đến. Hắn ở trong lâu đài công tước, là vì chăm sóc hai con ngựa mà quốc vương bệ hạ yêu mến. Nếu như ngài nhốt hắn vào tù, hoặc là lưu vong, quốc vương bệ hạ chắc chắn sẽ tức giận lắm.”