Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 1 : Hạ

Ngày đăng: 23:07 21/04/20


Tác giả: Mê Dương



Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.



Editor: Băng Tiêu



Beta – reader: Joco, Băng Tiêu



Nhắc tới quốc vương bệ hạ, công tước phẫn nộ đến mức cảm giác như bị một ai đó tát một bạt tai thật mạnh.



“Quốc vương bệ hạ… hắn… hắn, hắn rõ ràng cố ý!”



Chẳng qua lần trước hiểu lầm ý của quốc vương, kết quả đem tiền giúp thiên tai đi mua một đống quần áo mới? Quốc vương là người thù dai, lòng dạ lại hẹp hòi, cho nên mới phái tên chăn ngựa mình ghét nhất đến lâu đài mình, lại còn giả vờ phái người đến chăm sóc ngựa yêu.



Cút cha cái con ngựa yêu nhà hắn đi!



Rõ ràng là vì muốn trừng phạt vị công tước tận tâm và trung thành như hắn mà thôi!



Bây giờ thì vui rồi, cái tên chăn ngựa biến thái chết tiệt kia coi ngựa như người, còn gặp người lại coi như ngựa, cả ngày đều xem bổn công tước như ngựa mà cưỡi, lại còn bắt cái miệng nhỏ nhắn tôn quý của bổn công tước đi hút cái “roi ngựa” đại gian đại ác của hắn nữa chứ.



“Cho dù không thể lưu vong, ít nhắt cũng bắt hắn lại, đánh một trận nhừ tử cho ta!” Ý chỉ của quốc vương bệ hạ không thể cãi được, công tước đành phải lùi một bước mà yêu cầu.



“Ơ, công tước đại nhân, sợ rằng như vậy…”



“Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao? Hắn ở trong lâu đài của ta làm xằng làm bậy, bổn tước không tin không thể làm gì hắn!”



“Nhưng mà…”



“Còn dám nói giúp cho hắn nữa, ngay cả ngươi bổn công tước cũng đánh!”



Quản gia sợ đến rụt cả cổ, nhưng mà vì ích lợi của chủ nhân, vị quản gia dũng cảm đành phải mở miệng cố nói, tuy rằng chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Công tước đại nhân, cho dù muốn đánh hắn, cũng phải có tội mới đánh được chứ, nếu không, vạn nhất quốc vương bệ hạ hỏi tới, ngài biết trả lời làm sao đây.”



“Đương nhiên là có tội danh! Hắn…”công tước đang trong cơn tức giận ngút trời đột nhiên cứng ngắc lại, khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ bỗng dưng mất biểu cảm.



Hắn… ép bổn tước ăn “roi ngựa” của hắn.
“Không không không! A, ha ha, chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ thôi mà!” Không đợi Rennes Kerman nói xong, công tước đã vội vàng đứng lên phân bua, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt bất đắc dĩ: “Chỉ là việc nhỏ, không cần phải kinh động đến quốc vương bệ hạ đâu?”



“Nói cũng đúng.” Rennes Kerman hứng thú mỉm cười.



“Ngươi cũng nghĩ vậy?” Công tước vui mừng vạn phần.



Không ngờ cái tên chăn ngựa thối tha này cũng đồng ý.



Nếu thật sự bị người bắt đến trước mặt quốc vương, hắn sẽ bi thảm rồi. Quốc vương coi trọng thể diện mà biết hắn muốn cắt lông đuôi ngựa, làm cho quốc vương mất mặt, nhất định sẽ không tha cho hắn.



Vạn nhất mà phạt hắn mất một năm lương bổng, vậy thì hắn lấy đâu ra tiền để may đồ mới hả?



“Công tước đại nhân, ta nghĩ việc nhỏ thế này, chúng ta có thể lén giải quyết cũng được.”



“Ta tán thành, lén giải quyết là tốt nhất.” Công tước mừng rỡ vội vàng gật đầu.



“Vậy cứ theo phương pháp của ta mà giải quyết nhé.”



“Cái gì? Phương pháp của ngươi?”



Đúng lúc công tước cảm thấy có gì không ổn, Rennes Kerman đã tiến lên, tộc độ nhanh như sét đánh mà giật lấy cái kéo trên tay hắn!



“Này! Ngươi muốn làm gì?” Công tước kêu to.



Tên to gan lớn mật này không phải định mưu sát bổn công tước đấy chứ?



Nhìn nam nhân cầm kéo, dùng ánh mắt thâm thúy dọa người nhìn mình làm công tước quen sống an nhàn sung sướng không khỏi rùng mình một cái, lắp bắp nói: “Ta cảnh… cảnh cáo ngươi nha, mưu sát công tước là tội ác tày trời đó, nếu ngươi… chỉ vì mấy cái lông đuôi ngựa rẻ tiền mà hạ độc thủ với bổn công tước, nhất định ngươi sẽ bị tru di tam tộc, tịch biên tài sản! Huống chi… huống chi…. bổn công tước còn chưa động vào một sợi lông ngựa của ngươi đó nha! Oan uổng! Không công bằng!”



“Ngươi muốn công bằng?” Rennes Kerman ung dung hỏi.



“Đúng vậy! Ta muốn công bằng!”



“Tốt thôi, ta sẽ lấy một thứ của ngươi để đền bù lại tổn thất, vậy là đủ công bằng rồi chứ?” Nam nhân ôm lấy công tước, lướt lên mái tóc vàng óng ả, nhẹ nhàng giơ kéo lên: “Nếu như muốn cắt lông, chi bằng bắt đầu từ con ngựa cái nhỏ không nghe lời này trước nha.”