Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 1 : Đệ nhất thoại chiến, mưa xuân trên vùng đất Khai Phong

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Khánh lịch năm thứ 4, trên bờ sông Lạc Hà dưới chân núi Hoa Sơn, vùng trung bộ bình nguyên Lạc Dương.



Trên bình nguyên cỏ dại cao lớn, tọa hạ một tòa quân trướng rậm rạp phô ra mấy trăm dặm, trước trướng một tòa doanh môn, một đại kỳ cao gầy trước cửa, trên viết “Đại Hạ Quốc Chủ Lý”, bên cạnh vô số chiến kỳ, mấy vạn mặt cờ theo cơn gió gào thét nơi đại mạc mà tung bay phấp phới. Đoàn ngựa dàn hàng ngay trước doanh môn, quân sĩ Tây Hạ mỗi người tinh tráng dũng mãnh, tay cầm đao sắc, chiến mã phiêu phì, nhân mã đều mang hắc khôi hắc giáp, sát khí tràn ngập. Đứng đầu đội ngũ hùng tráng, có một con ngựa lông vàng đốm trắng cao lớn, trên đầu ngựa mang đầu quan hình rồng màu vàng, trên lưng ngựa ngồi ngay ngắn một người, kim khôi kim giáp tay cầm một trường đao màu vàng. Người này đại khái chừng ba mươi tuổi, vóc người cường tráng, đôi mắt chim ưng, mũi câu môi mỏng, tướng mạo giữa bá đạo mang theo một tia âm ngoan, bờ môi mang bộ ria mép ngắn màu đen cương ngạnh, giữa thô lỗ lại mang theo vài phần hung hãn đặc trưng của dân du mục. Người này chính là Lý Nguyên Hạo, tuổi trẻ nhưng đã làm vua nước Tây Hạ 7 năm.



Lý Nguyên Hạo tự đăng cơ tới nay, liền mấy năm liên tục phát động chiến sự với Tống, ngắn ngủn vài năm, đã trải qua Hảo Thủy Xuyên nhất trận cùng Định Xuyên Trại nhất trận, đã liên tục cướp lấy mười mấy thành trì của Đại Tống triều. Một tháng trước, Lý Nguyên Hạo tự mình suất lĩnh bốn mươi vạn tinh binh, từ Hạ Châu lên đường, một đường công thành chiếm đất, cướp lấy Duyên An Phủ cùng Khánh Châu, mục tiêu nhắm thẳng vào Tấn Châu bên bờ Lạc Hà. Tấn châu là nơi tiếp giáp giữa Thái Nguyên Phủ cùng Hà Nam Phủ, vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, một khi thất thủ, quân Tây Hạ liền thuận dòng sông Phần tiến công Trịnh Châu Phủ, trực tiếp uy hiếp đến đô thành Khai Phong của Đại Tống. Đổi câu nói, Tấn Châu được tức Đại Tống sinh, Tấn Châu mất tức Đại Tống mất.



Nhân Tông phái đại tướng quân Hạ Thu Long suất trăm vạn tinh binh ngăn cản, chỉ tiếc binh Tây Hạ kiêu dũng thiện chiến, Lý Nguyên Hạo lại thiện dụng kế, trong vòng ngắn ngủi mấy ngày, Tống binh tổn thất hơn phân nửa, chỉ có thể lui thủ đến bờ Lạc Hà, tình thế nguy cấp.



“Quân Đại Hạ nghe đây!” Lý Nguyên Hạo tay cầm bảo đao, đối với các tướng sĩ hô to, “Hôm nay đánh một trận, chỉ cho phép thắng không cho bại, chúng ta công phá Tấn Châu, tiến thẳng Đông kinh, dùng đầu tiểu tử Triệu Trinh để tế sự nghiệp muôn đời cho Đại Hạ quốc của chúng ta.”



Các tướng sĩ nhất hô bá ứng, tiếng la rung trời, lập tức tiếng kèn nổi lên bốn phía, ba tiếng pháo vang, Lý Nguyên Hạo suất lĩnh binh tướng sát hướng về đại doanh quân Tống. Mười mấy vạn đại quân giục ngựa chạy như điên mà đến, cả mặt đất bình nguyên Lạc Dương đều phảng phất như đang rung động.



Cùng lúc đó, từ trong đại doanh Bắc Tống chạy ra mấy vạn binh mã, người cầm đầu, ngân khôi ngân giáp, tóc trắng râu dài, chính là nguyên soái Tống quân lần này, Hạ Thu Long lão tướng quân.



“Bắt sống Hạ Thu Long!” Thế quân Tây Hạ không thể chống đỡ, không mấy biên đã đem Tống quân đánh đến chạy trốn tán loạn, Lý Nguyên Hạo suất binh đánh vào đại doanh Tống quân, nhưng là sửng sốt… doanh trại Tống quân không bóng người.



“Trúng kế?” Lý Nguyên Hạo sửng sốt, nhưng là chuyển niệm vừa nghĩ lại không thể, mặc dù hai bên có vùng đất cao, nhưng Tống quân sớm đã là thế suy sức yếu, cho dù thiết phục binh cũng nhiều nhất mấy vạn người, căn bản không cách nào cùng đại quân của hắn đối địch, vì vậy hắn mới chủ động tới đột kích doanh trướng.



“Lang chủ!” Phó tướng Đàm Lâm đối với Lý Nguyên Hạo nói: “Hạ Thu Long và đám Tống binh không thấy đâu cả.”



“Cái gì?” Lý Nguyên Hạo chau mày, cảm thấy được không ổn, nhưng còn chưa nói gì, liền nghe từ trong sơn cốc đột nhiên truyền ra một trận tiếng cười sang sảng, “Tứ lang chủ, sơ ý a.”



Lý Nguyên Hạo sửng sốt, nhìn quanh khắp nơi, thế nhưng không phân biệt được nơi phát ra âm thanh, lập tức ý thức được người nói chuyện nội lực cực cao.



“Ở đằng kia.” Có mấy binh sĩ giơ tay lên chỉ về vách núi cao ở phía Đông.



Lý Nguyên Hạo ngửa mặt nhìn lại, chính là sửng sốt.
Triển Chiêu nghe được thanh âm quen thuộc, ngưỡng mặt lên nhìn, chặn lại bàn tay hạ xuống vỗ lần hai, liếc người trước mắt một cái, bĩu môi, “Con chuột.”



Bạch Ngọc Đường rút tay về, đem đao khiêng tại đầu vai, bày ra một bộ dáng lưu manh nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi, ấn đường biến thành màu đen nha.”



Triển Chiêu thoáng chốc sầm mặt, tâm nói con chuột chết này mấy tháng không thấy, gặp mặt liền nguyền rủa mình, “Sao ngươi lại tới đây?”



“Cùng đại ca tới la cà.” Bạch Ngọc Đường không sao cả nói, ” La Trường Phong của Trường Phong tiêu cục có biết không?”



“Nga.” Triển Chiêu gật đầu một cái, “Hắn hai ngày này mừng thọ thuận tiện chậu vàng rửa tay đúng không?”



“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đại ca cùng hắn là lão bằng hữu, mấy huynh đệ chúng ta đều tới.”



“Đại ca bọn họ cũng tới à?” Triển Chiêu hỏi.



Bạch Ngọc Đường hướng hắn liếc mắt, “Gọi thân thiết như vậy làm gì? Đó là đại ca của ta.”



Triển Chiêu cũng liếc hắn một cái, mang theo Trương Long Triệu Hổ cùng nhau đi về phía trước, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đi, liền đuổi theo hai bước, vỗ vỗ hắn, nói, “Này, ta ở tại Bạch Nhàn trang, ngươi buổi tối có rãnh rỗi nhớ tới tìm ta uống rượu, ta có một vò Lê Hoa Bạch thượng hạng!”



“Được.” Triển Chiêu gật đầu, vừa định đi, chỉ thấy xa xa một nha dịch chạy tới, bên la, “Triển đại nhân! Xảy ra chuyện rồi!”



Triển Chiêu sửng sốt một lát, nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường ở phía sau, nói, “Ngươi con chuột mốc, mấy tháng không có chuyện gì xảy ra, vừa thấy ngươi liền xảy ra chuyện rồi!”



Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt trừng lại Triển Chiêu, “Đều nói ấn đường ngươi biến thành màu đen mà! Đừng trách người khác.”



Vì vậy, hai người đứng ở trước cửa tửu lâu, trừng mắt cùng cãi vã.