Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 2 : Đệ nhị thoại Ngọc, Xà Ưng cùng Mạc Hoa

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Triển Chiêu mang Trương Long Triệu Hổ đi theo nha dịch báo tin cùng nhau đuổi đến cửa Tây, Bạch Ngọc Đường vốn đều đi vào tửu lâu, bất quá đổi ý lại xoay người đi theo, “Miêu nhi, ta cũng đi…”



Đi tới ngoài cửa thành, chỉ thấy nơi đó đã vây quanh không ít người xem náo nhiệt.



“Triển đại nhân.” Vương Triều Mã Hán đã tới trước, ra lệnh mấy nha dịch đem một bên cánh rừng quanh quan đạo đều vây lại.



“Như thế nào?” Triển Chiêu đi lên trước hỏi.



“Giống như là giang hồ báo thù.” Mã hán dẫn Triển Chiêu đi vào rừng cây nhỏ. Vừa mới tiến rừng trúc, Triển Chiêu đã nghe đến một cổ mùi hương quái dị, khẽ cau mày. Trên mảnh đất cách đó không xa nằm la liệt vài thi thể, đều là một kiếm đâm vào cổ họng, thú vị hơn nữa, những kẻ bị giết cũng không giống người tốt, mỗi một người đều mặc y phục dạ hành, cầm đao trong tay.



“Tư đấu đi.” Một thanh âm truyền đến, Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ ngưỡng mặt lên, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở phía trên một nhánh thúy trúc mềm mại, cúi đầu nhìn.



Trương Long Triệu Hổ đều há to miệng nhìn Bạch Ngọc Đường, nửa ngày mới kêu một tiếng, “Ngũ gia.”



Bạch Ngọc Đường đối mấy người cười cười, nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi, kiếm pháp giết người là của Mạc Hoa cung.”



Triển Chiêu có chút giật mình mà ngưỡng mặt lên nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết? Hơn nữa, Mạc Hoa cung không phải chính là đều dùng roi sao? Đổi sang dùng kiếm rồi à?”



Bạch Ngọc Đường đối hắn nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm, “Tin hay không tùy ngươi.”



Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường bộ dáng thần thần bí bí, liền đối Trương Long Triệu Hổ gật đầu, ý bảo bọn họ nhìn hiện trường trước, tự mình phi thân, một phen kéo Bạch Ngọc Đường liền lao người hướng vào trong rừng.



Đến địa phương không có người, hai người hạ xuống đất, Bạch Ngọc Đường đem y phục của mình đoạt lại, “Nhẹ chút, quần áo này đại tẩu mới làm, làm hỏng rồi ta trở về liền thảm.”



“Ít thừa nước đục thả câu đi, nói.” Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn một cái, “Làm sao ngươi biết kiếm pháp này là của Mạc Hoa cung?”



Bạch Ngọc Đường đem y phục sửa sang lại tử tế, không sao cả nói: “Chuyện này nói rất dài dòng, đại tẩu ta không phải có thai rồi sao?”



Triển Chiêu cau mày, “Đại tẩu nửa năm trước thì có thai rồi, giờ hài tử cũng sắp sửa sinh ra, ngươi không cần từ chuyện xa xôi như vậy mà bắt đầu nói tới chứ?”



“Ngươi gấp cái gì a?” Bạch Ngọc Đường trừng Triển Chiêu, “Ta cũng sắp nói đến trọng điểm rồi.”



“Nói.” Triển Chiêu ôm Cự Khuyết chọn một tảng đá ngồi xuống, chờ Bạch Ngọc Đường nói.



“Hai ngày nữa đại chất tử liền sinh ra, ta không phải là muốn cho nó chút lễ ra mắt sao.” Bạch Ngọc Đường nói.



“Chất tử?” Triển Chiêu cười, “Xác định là nam hài a?”



“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại trừng mắt nhìn Triển Chiêu một cái, “Đừng cắt ngang.”



Triển Chiêu nhướng mày, ý bảo Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói.
Phòng khám nghiệm tử thi của Khai Phong phủ ở phía tây, cơ bản không ở bên trong phủ nha, mà là ở một gian phòng nhỏ bên cạnh đại lao Khai Phong phủ, bên ngoài vây quanh vài tầng sân nhỏ.



Triển Chiêu còn băn khoăn Bạch Ngọc Đường ở Nhất Phẩm Lâu đặt chỗ chờ hắn kia, cho nên cũng lười đi trên đất bằng, vài cái tung nhảy trực tiếp liền ở trên đỉnh phòng khám nghiệm tử thi, nhất nhảy liền nhảy xuống.



Lúc này vừa lúc có người từ trong phòng ra ngoài, thấy Triển Chiêu đột nhiên liền từ trên nóc phòng nhảy xuống, người đó cả kinh lui lại vài bước, nhìn rõ là Triển Chiêu, thở phào nhẹ nhỏm.



Người trước mắt một thân thanh sam, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, diện mạo sạch sẽ thanh tú, chính là có vẻ hơi ốm yếu, thanh thoát lạnh lùng.



“Tiên sinh.” Triển Chiêu có chút xấu hổ cười cười với Công Tôn,“ Hù dọa đến ngươi?”



Công Tôn thấy là Triển Chiêu, cũng cười cười với hắn, hỏi,“ Vội vã như vậy?”



“Ân.” Triển Chiêu hỏi “Thi thể có vấn đề gì không?”



Công Tôn nhẹ nhàng lắc đầu, “Chính là kiếm thương… kẻ sát nhân là cùng một người, võ nghệ rất cao cường.”



“Nga.” Triển Chiêu gật đầu, đưa tay lấy ra ngọc thủ trong lòng đưa Công Tôn xem, “Tiên sinh, nhìn xem đây là cái gì.”



Triển Chiêu biết Công Tôn đọc nhiều sách vở học thức uyên thâm, đã muốn hỏi thử xem hắn có nhận biết hay không, Công Tôn tiếp nhận ngọc thủ xem xem, hơi sửng sốt, hỏi Triển Chiêu, “ Chỗ nào có được?”



“Tại đầu cánh rừng có người chết.” Triển Chiêu nói,“Trong bụi cỏ, Ngọc Đường tìm được.”



“Bạch Ngọc Đường tới rồi à?” Công Tôn mỉm cười nhìn nhìn Triển Chiêu, “Khó trách nôn nóng như vậy.”



Trên mặt Triển Chiêu hơi ngượng ngùng, nói, “Liền uống hai chén…”



Công Tôn đi vào trong viện, giơ tay lên, cầm lấy ngọc thủ soi hướng về phía ánh nắng chiếu, nháy mắt, chỉ thấy xuyên thấu qua con mắt trên ngọc thủ, vạn tia sáng thất sắc lóe ra…



Triển Chiêu trợn tròn mắt, hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, đây là ngọc gì a, thần kỳ như vậy?”



Công Tôn nhẹ nhàng lắc đầu, nói, “Ngọc đích xác là ngọc tốt, bất quá lợi hại hơn là tay nghề điêu khắc này.”



“Có nhìn ra được xuất xứ không?” Triển Chiêu tò mò hỏi, “Có hơi giống từ trên thiên thủ Quan Âm lấy xuống.”



“Quả thực giống.” Công Tôn gật gật đầu, đang nói, Vương Triều đã chạy tới, “Tiên sinh, đại nhân tìm ngài.”



Công Tôn đem ngọc thủ thả lại chiếc khăn, nói với Triển Chiêu, “Ngươi đi ăn cơm đi, ta thay ngươi đưa đại nhân, dù sao án tử này cũng là chuyển cho Xu Mật Viện, ngươi cũng không cần quản.”



“Vậy được.” Triển Chiêu vừa tung người liền lên nóc phòng, quay đầu nói với Công Tôn, “Tiên sinh, ta đi đây, trở về mang điểm tâm cho ngươi!” Nói xong liền ra tường viện, vội vã hướng về Nhất Phẩm Lâu.