Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 3 : Đệ tam thoại thực, tửu lâu Võ trạng nguyên

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Trên lầu ba Nhất Phẩm Lâu, nhã gian đối diện đường cái có tầm nhìn tốt nhất, cho tới bây giờ đều không làm sinh ý với người ngoài, chỉ chừa cho bạn bè và thân nhân của ông chủ dùng, nhưng có hai người lúc đi đến, vô luận khi nào cũng có thể dùng, đó chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nguyên nhân rất đơn giản, hai người đối ông chủ của nơi này, có ba ân lớn.



Ông chủ của Nhất Phẩm Lâu họ Ngọc, tên là Ngọc Khê Trương, một tay đầu bếp thượng hạng, nguyên bản tửu lâu của hắn cũng không có sinh ý tốt như vậy, vị trí cũng bất quá là một quán nhỏ trên phố xá Khai Phong, nấu hoành thánh bán thức ăn vặt chẳng hạn. Nhưng mà có một ngày, mùi thơm hoành thánh của tiệm nhỏ dẫn tới một người thanh niên thân quan phục đỏ, Ngọc Khê Trương biết người này tên là Triển Chiêu, đừng xem hắn bề ngoài nho nhã tuấn tú, nhưng lại là một đại hiệp võ công cao, hắn là tứ phẩm đái đao hộ vệ trong phủ nha của thanh thiên Bao đại nhân.



Ngày đó Triển Chiêu mắt buồn ngủ mông lung, hiển nhiên là ngửi mùi thơm tới được, ngồi xuống trước quán, liền hỏi: “Ông chủ, cái gì thơm như vậy a?”



“Là hoành thánh.” Ngọc Khê Trương múc cho Triển Chiêu một bát hoành thánh da cá, lại bưng lên hai cái bánh bao thịt heo đơn giản… Tuy nói đơn giản, nhưng chỉ có Ngọc Khê Trương tự mình biết, thủ công cùng vật liệu đều là tốn công phu lớn, vì vậy điểm tâm sáng của hắn bán khá đắt.



Ngày đó, Triển Chiêu híp mắt hưởng thụ ba chén hoành thánh ở gian hàng của Ngọc Khê Trương, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Triển Chiêu hào hứng vội vã lôi kéo một thanh niên tuấn tú mặc bạch y tới đây, nói với hắn, “Hoành thánh của tiệm này ăn ngon vô cùng.”



Vì vậy, hai thanh niên nho nhã cùng nhau, khi hắn bưng thức ăn ra lại rất không nho nhã mà ăn sáu bát hoành thánh, xoa bụng hô: “Ông chủ, tài cao!”



Không lâu sau, tin tức Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở gian hàng điểm tâm của Ngọc Khê Trương ăn đến khen không dứt miệng không chân mà đi, việc làm ăn của Ngọc Khê Trương càng ngày càng tốt, kiếm đủ vốn rồi, hắn liền bỏ quán nhỏ, ở trong một ngõ hẻm mở một tửu lâu nhỏ, bởi vì tay nghề tốt, làm ăn phát đạt.



Nửa năm sau, tửu lâu của Ngọc Khê Trương tăng thêm quy mô, nhưng lại rước lấy mấy tên bá vương lưu manh chuyên môn ăn xong gây sự, trong đám này có vài tên trong nhà có chút bối cảnh, vì vậy không người nào dám quản, khiến cho Ngọc Khê Trương không dẹp được nỗi phiền kia. Cuối cùng quả thực không thể nhịn được nữa, Ngọc Khê Trương dốc hết dũng khí, ở trước cửa phủ Khai Phong chờ Triển Chiêu.



Triển Chiêu vừa ra cửa tuần tra đường phố, hắn liền chạy đến, “Triển đại nhân.”



“Hơ?” Triển Chiêu nhìn hắn một cái sau đó vui mừng, “Ngươi không phải là ông chủ tiệm hoành thánh sao? Tìm ngươi non nửa năm.”



Ông chủ cũng là sửng sờ, không ngờ rằng Triển Chiêu còn nhớ rõ hắn, vì vậy lời cũng là dễ nói hơn chút, hắn liền đem chuyện có du côn gây chuyện trong điếm ra nói. Triển Chiêu nghe xong gật đầu, bảo, “Vừa lúc, ta nhớ món hoành thánh của ngươi nhớ đến kinh khủng, đến điếm của ngươi ăn một bát, thế nào?”



Ông chủ vội vàng gật đầu, mang theo Triển Chiêu về điếm, ngày đó, mấy tên du côn lại tới, bị Triển Chiêu đánh đến lăn bò ra đất bỏ chạy. Ngày thứ hai, Triển Chiêu lại đi, mấy tên du côn lại tới, vẫn bị đánh cho tay sai lăn đầy đất, cứ như thế sau mấy lần, đám du côn cũng không còn dám tới gây chuyện nữa. Việc làm ăn của Ngọc Khê Trương cũng càng làm càng lớn, cuối cùng rốt cục tích góp đủ tiền xây một ngôi tửu lâu ba tầng trên con đường náo nhiệt nhất tại Khai Phong phủ, này là ân thứ hai.



Tửu lâu mặc dù đã xây xong, nhưng Ngọc Khê Trương lại u sầu vì không nghĩ ra được một cái tên khí phái, cho nên đành đeo một chiêu bài trắng ngay trước cửa tửu lâu, không có chữ.



Một ngày, Bạch Ngọc Đường đi tới tửu lâu ăn cơm liên tục khen ngon, nhưng kỳ quái là tại sao chưởng quỹ không treo chiêu bài, sau khi chưởng quỹ nói qua, Bạch Ngọc Đường ha ha cười to, cầm lấy bút lông phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, đề lên cho ông chủ ba chữ — Nhất Phẩm Lâu.




Người áo đen bị hắn gọi là Đăng thống lĩnh lại cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc bàn bị lật ở nhã gian lầu dưới, hỏi hắn: “Đó là ngươi làm?”



“Ân.” Đại hán gật đầu một cái.



“Hỗn trướng” người áo đen liếc hắn, giơ tay lên ném cho hắn một đĩnh vàng, “Đi theo chủ quán bồi tội, phạt bổng một tháng, trượng trách hai mươi, trở về tự lĩnh.”



Đại hán kia cầm bạc nhìn nhìn người áo đen lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, tựa hồ có chút không phục nhưng lại không dám phản bác, chỉ đành phải gật đầu nói, “Vâng.” Nói xong, xoay người xuống lầu.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt, đều có chút giật mình, lại nhìn kỹ hắc y nhân kia, cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, vóc người cao gầy, ngũ quan tinh tế, mang theo chút cảm giác lãnh bạc, xem ra là rất lãnh khốc cũng rất nghiêm túc.



“Tại hạ Đăng Kiệt.” Người áo đen đối với Triển Chiêu chắp tay, “Người vừa rồi là Phó thống lĩnh của ta, có nhiều đắc tội.”



Triển Chiêu vừa nghe tên Đăng Kiệt, lại nghĩ đến đại hán kia mới nãy gọi hắn thống lĩnh, liền đoán được đây chính là tân khoa Võ trạng nguyên Đăng Kiệt, thống lĩnh cấm vệ quân, cũng cười chắp tay với hắn: “Nguyên lai là Đăng thống lĩnh, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”



Đăng Kiệt gật đầu, rồi hướng Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, sau đó, xoay người xuống lầu.



Bạch Ngọc Đường nhìn quanh một chút, hỏi Triển Chiêu, “Mèo, ai vậy? Ngươi biết à?”



“Nếu không lầm, hẳn là Võ trạng nguyên tân nhậm.” Triển Chiêu trả lời.



“Nga… Khó trách công phu không tồi.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, lại giống như nghĩ tới điều gì, nhìn Triển Chiêu, “Mèo, tại sao tranh trận đánh của ta?”



Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, đưa tay vỗ bả vai hắn, “Thôi đi, ngươi đánh ai ở Khai Phong này cuối cùng chả phải là tính trên đầu ta sao, còn không bằng ta thay ngươi đánh luôn.”



Bạch Ngọc Đường khiêu mi, cảm thấy không phục, bất quá nghe còn rất có lý. Lúc này, tiểu nhị cũng bưng rượu và thức ăn lên tới, hai người hớn hở ngồi vào, bên tán gẫu bên đối ẩm hào hứng.