Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 102 : Kết án trên đường về
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Trong lúc mọi người đang khó xử, Thổ Phiên vương nói với Nguyên lão gia “Nguyên lão… Lúc đó đều là ý kiến của quốc sư cả, hoàng thất Thổ Phiên chúng ta không liên quan a, ngươi thật sự muốn bởi vì thù hận của bản thân mà xung đột với chúng ta sao?” Vừa nói vừa nhìn qua Bàng Thống “Trung Châu vương, ngươi cũng thấy đấy, Thổ Phiên ta tuy thế lực không bằng Đại Tống nhưng nếu chúng ta đều gặp nạn, các tướng sĩ Thổ Phiên dù cho chỉ còn một người, cũng muốn liều mạng cùng Đại Tống đồng quy vu tận (cùng đi đến chỗ diệt vong), đến lúc đó, Liêu quốc cùng Tây Hạ có thể thừa cơ hội, ngươi thật sự sẽ vui vẻ sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều xoay mặt nhìn Bàng Thống thấy hắn cũng chau mày, Thổ Phiên vương nói đúng, việc này không phải chỉ là giải quyết ân oán cá nhân đơn giản như vậy.
Nguyên lão gia cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Thổ Phiên cùng Đại Tống thì có quan hệ gì? Thổ Phiên vương, ngươi đừng có quên, đây là ân oán của Yêu quốc ta và Thổ Phiên, nếu ngươi muốn báo thù thì tới tìm Yêu quốc bọn ta! Mạc Tiếu cơ bản không phải người Yêu quốc, Mạc Ki cũng đã bị Thổ Phiên giết chết, nói đến nói đi, từ ông già đến trẻ nhỏ, ta đều thương tiếc, không bằng như thế này, ta cùng với các ngươi cùng nhau xuống hoàng tuyền (âm phủ), ngươi thấy thế nào?”
Thổ Phiên vương sợ hãi, lắc đầu quầy quậy, nhìn Bàng Thống “Trung Châu vương!”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhịn không được nhíu mày, Thổ Phiên vương này tuy rằng gặp nguy hiểm nhưng cũng không nên có dáng vẻ khúm núm nịnh bợ như vậy chứ, một chút phong phạm của vương giả cũng không có, huống chi, hắn xác thực đã giết rất nhiều dân chúng Yêu quốc vô tội, mà những người kia kỳ thật cũng là con dân Đại Tống, thật sự là đáng giận. Nhưng thân phận của hắn lại đặc thù, cho dù báo quan, cũng không thể bị trị tội, nếu thả hắn về Thổ Phiên thì sau này sẽ không bắt lại được. Nguyên lão gia cùng Mạc Tiếu hao hết bao nhiêu tâm tư mới lừa được hắn đến đây, nếu hiện tại không để hai người họ giết hắn thì làm sao họ có thể bỏ qua?”
Nguyên lão gia nhìn Triển Chiêu nói “Hiền chất, các ngươi đều đi ra ngoài đi, phải chạy nhanh, bằng không… Thành cổ này sắp sụp đổ rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, chỉ thấy Nguyên lão gia chỉ tay vào phía trên nóc thành.
Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy phía trên nóc không biết khi nào xuất hiện một cái khe thật lớn.
Tất cả mọi người cả kinh, Đường Di nói “Nguy rồi, chắc chắn là sẽ sụp đấy!”
“Các ngươi giúp ta đem A Tiếu ra ngoài đi, hết thảy kế hoạch này đều là ta an bài, không liên quan với hắn. Hắn chỉ là muốn báo thù cho cha mà thôi.” Nguyên lão gia nói xong, tay vỗ vỗ Mạc Tiếu, nói “Giúp ta chiếu cố khuê nữ.”
Mạc Tiếu chau mày nói “Lão gia, người cũng không làm sai cái gì! Ta không thể để người ở lại.”
Nguyên lão gia cười lắc đầu, nói “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ trả tiền, là thiên kinh địa nghĩa.”
Đang nói chuyện, đột nhiên có thanh âm “ầm ầm” truyền đến.
“Nguy rồi.” Thiên Nhất chay mày, nói với Bạch Ngọc Đường “Nhanh ra ngoài đi!”
“Từ từ!” Thổ Phiên vương hô to “Cứu ta với, các ngươi muốn bao nhiêu lợi ích đều có thể!”
“Ừm… Hay là đừng nói nữa?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói “Kỳ thật cũng là chuyện của chúng ta, chúng ta tự mình biết là được cũng không nhất thiết nói cho nhiều người. Nếu cha mẹ ngươi cùng ca ca ta không đồng ý, chúng ta liền bỏ trốn, sau đó tiền trảm hậu tấu đi(chém trước tấu sau, ý nói hành động trước đợi sau khi mọi việc đã không thể thay đổi nữa thì mới ra mặt giải thích)!”
Triển Chiêu nhíu mày, nói “Như vậy làm sao được?!” Vừa vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, nói “Ngọc Đường, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho ngươi một danh phận.”
Bạch Ngọc Đường nheo mắt, bàn tay vỗ vỗ Triển Chiêu: “Yên tâm đi Miêu nhi, ta sẽ tự mình đem sính lễ đến nhà ngươi.”
Vì thế…
Hai người châm chọc qua lại nhau một hồi.
Đêm đó, hai người vì chuyện ai cưới ai gả lại náo loạn một lúc, buổi sáng ngày hôm sau thức dậy, vốn là Bạch Ngọc Đường chuẩn bị cùng Triển Chiêu quay về Khai Phong phủ, nửa đường bị một gia tướng của Hãm Không Đảo ngăn cản, nói trên đảo có chuyện, Lô Phương gọi Bạch Ngọc Đường về một chuyến.
Bất đắc dĩ Bạch Ngọc Đường đành phải chia tay Triển Chiêu, tự mình quay về Hãm Không Đảo, trước khi đi, hai người ở trên đường nói lời tạm biết, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nói “Miêu nhi, nhớ giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc bản thân, ta làm xong việc nhất định sẽ đến tìm ngươi.”
“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu “Ngươi cũng… Có chuyện gì thì cho người đến báo cho ta biết.”
Bạch Ngọc Đường tiêu sái cười, nói “Đừng làm như chia lìa vậy chứ, ta sẽ luyến tiếc không đi được mất.”
Triển Chiêu trừng mắt hắn “Ngươi mới thế.”
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, đều lắc đầu cười cười, hôn lên khóe miệng đối phương một cái, sự đụng chạm lạ lẫm khiến hai người khẩn trương, cả cái mũi và lỗ tai đều đỏ.
“Ta đi đây.” Bạch Ngọc Đường giục ngựa chuyển hướng, Triển Chiêu cũng từ biệt hắn… Hai người vừa bước đi vừa quay đầu nhìn nhau, rốt cuộc, đi hơn nửa canh giờ, cả hai đều không nhìn thấy nhau nữa… Hai người mới giơ tay quất mạnh vào mông ngựa… Con ngựa chạy vội về phía trước.
Mạc dù có chút vướng bận, bất quá may mắn hai người đều có tính tình cởi mở, hào hiệp… Tạm xa nhau thôi, rất nhanh, sẽ gặp lại. (Mọe… cứ như sinh ly tử biệt, làm người ta ganh tị chết đi được).