Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 103 : Thi thể quái dị cùng việc lạ

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Mấy ngày nay, Hãm Không Đảo náo nhiệt hơn bình thường, vừa lúc là sinh thần của Đại đương gia Lô Phương, mặt khác là năm nay thu hoạch cá vô cùng tốt, Hãm Không Đảo buôn bán lời vào như nước, cùng các ngư dân chúc mừng, thuyền rồng múa sư tử, mỗi ngày đều  chiêng trống vang trời.



Bạch Ngọc Đường sai người đựng đầy hai sọt hải sản thượng phẩm, ướp lạnh rồi dùng ngựa nhanh nhất đưa đến Khai Phong Phủ cho Triển Chiêu. Biết con mèo này thèm hải sản… Đáng tiếc không thể đem về nhà mà dưỡng, bằng không mỗi ngày dùng cá tôm cua sò cho hắn ăn đến khi kêu meo meo mới thôi.



…..



Triển Chiêu đang ở trong sân, ngồi bên cạnh bàn ăn hải sản… Người ở Khai Phong Phủ ba ngày nay đều ăn hải sản.



Triển Chiêu cầm một con cua bự bẻ cái càng, lách tách một tiếng, bóc lớp vỏ, xé ra một khối thịt cua tuyết trắng non mềm, chấm vào nước dấm mà đại nương ở phòng bếp pha chế, há mồm… Cắn.



“Um.” Triển Chiêu đắc ý cười gật gù, giương mắt nhìn lên không trung màu xanh lam, mấy con chim nhỏ ríu rít bay qua.



Triển Chiêu cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, thở dài – nếu chuột kia ở đây thì tốt rồi, có thể cùng nhau ăn.



Thật vất vả mới qua được sinh thần của Lô Phương, Bạch Ngọc Đường liền chuẩn bị hành lý đi Khai Phong Phủ, với lý do mỹ miều là đi làm công chuyện, kỳ thật ai mà chẳng biết hắn đi tìm mèo?



Lô đại tẩu tìm đến Bạch Ngọc Đường, đưa cho hắn một tờ giấy cùng một xấp ngân phiếu, nói là để hắn giúp mua vài thứ.



Bạch Ngọc Đường cầm lấy nhìn nhìn, chỉ thấy phần lớn là chu sai(vòng tay), điếu trụy(một loại trang sức đeo cổ, cầu bình an), bông tai và vân vân, khó hiểu nhìn đại tẩu nhà mình hỏi “Đại tẩu, mua nhiều trang sức như vậy để làm gì? Ngày thường cũng không thấy tẩu dùng nha.”



Lô đại tẩu cười thần bí, nói “Ta chuẩn bị cho con dâu tương lai của ta.”



Bạch Ngọc Đường nhịn không được run rẩy khóe miệng – Lô Trân mới có một tuổi thôi! Lúc này chuẩn bị sính lễ cho con dâu có phải hay không quá sớm?



Lô đại tẩu xua tay nói “Ai, bảo đệ mua thì cứ mua đi, nhớ rõ, phải lựa chọn kỹ càng đó.”



“Vâng.” Bạch Ngọc Đường nhận tờ giấy cùng ngân phiếu cất kỹ, từ biệt huynh trường, leo lên lưng Hồi Phong.



Mấy ngày nay, Hồi Phong ở trong chuồng xoay qua xoay lại, vừa nghĩ đến Tiểu Nguyệt đã nôn nóng.



Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đạp vào mông nó, nói “Đi thôi, đi Khai Phong Phủ tìm Tiểu Nguyệt.”



Hồi Phong vừa nghe thấy lông mao đều muốn dựng cả lên, hí vang một tiếng, bốn vó nâng cao chạy vội đi… Chạy tới Khai Phong Phủ.




Bạch Ngọc Đường vô lực hét lên (Mất hết hình tượng lạnh lùng thôi ~), nói “Ngươi cũng là… Muốn gặp Tiểu Nguyệt mới một hơi từ Tùng Giang Phủ chạy đến Ứng Thiên Phủ, ngươi không mệt à?”



Hồi Phong bất mãn lúc lắc đầu – người ta muốn Tiểu Nguyệt cơ ~~, đều tại ngươi… Không cùng Triển Chiêu ở cùng một chỗ, làm cho người ta phải ngày ngày tương tư ơ ~~ (một câu dài lắm mà không dịch nổi, đại khái thôi nhé).



Bạch Ngọc Đường thở dài lắc đầu.



Lúc này, tiểu nhị dựa theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường đem thùng tắm cùng rất nhiều nước ấm, Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, liền hỏi “Này, tiểu nhị, buổi tối Ứng Thiên Phủ có cái gì vui không?”



“Ách… Gia, ngài muốn ra ngoài vào buổi tối?” Tiểu nhị hỏi.



“Ừm.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn thấy sắc mặt chưởng quầy khác thường, liền hỏi “Đêm nay không đi ra ngoài được sao?”



“Gia, gần đây buổi tối đều không yên ổn, khuyên ngài nên đi nghỉ sớm, cho dù có nghe được thanh âm kỳ quái nào cũng đừng nên ra cửa.” Tiểu nhị nơm nớp lo sợ nói.



Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày, hỏi “Thanh âm gì thì được coi là kỳ quái?”



“Ha hả.” Tiểu nhị cười gượng, nói nhanh “Cũng không có gì” liền vội vàng chạy đi.



Ăn cơm xong, Bạch Ngọc Đường ngâm mình trong nước, vui vẻ tắm rửa, trong óc còn cân nhắc lời tiểu nhị vừa nói, cái gì gọi là thanh âm ký quái chứ?



Tắm rửa xong thay một thân xiêm y sạch sẽ, Bạch Ngọc Đường vốn nghĩ ra ngoài mua đồ cho đại tẩu nhà mình… Nhưng Hồi Phong cắn tay áo hắn, chết sống không cho hắn ra ngoài – ngươi đi ngủ sớm một chút! Ngày mai dậy sớm! Chúng ta trong vòng một ngày liền đi đến Khai Phong Phủ! Ta muốn gặp Tiểu Nguyệt!



Bạch Ngọc Đường bị Hồi Phong túm lại giãy không ra, có chút vô lực nhìn nói “Ai, không phải chứ?”



Hồi Phong hung hăng phát hỏa – Không!!!! Ngươi! Sẽ! Chậm! Trễ! Thời! Gian!



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người trở về phòng, Hồi Phong rốt cuộc há miệng nhả tay áo hắn, thân hình Bạch Ngọc Đường chợt lóe, nhảy lên nóc nhà, nhìn Hồi Phong cười xấu xa.



Hồi Phong thực sự phát hỏa xì khói mũi – ngươi! Xấu lắm!



Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đứng trên nóc tửu lâu nhìn ra bên ngoài… Vừa nhìn, liền hơi hơi nhíu mày, tay sờ sờ cằm buồn bực – Ứng Thiên Phủ vừa lên đèn… Trên đường liền một người cũng không thấy là sao?