Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 105 : Nói việc cưới xin, hôn nhân cùng ô long
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
(tuôi không hiểu từ ‘ô long’ nên để nguyên đấy)
(Ô long nếu dịch theo nghĩa chữ thì là rồng đen, nhưng mà người ta thường dùng với nghĩa là con chó hơn, theo t thì ô long chắc là việc gặp đen đủi hay tình tiết cẩu huyết máu chó nào đó thôi.)
Triển Chiêu bị Đường Di nói đến hồ đồ, nhịn không được hỏi “Đều là bị sói cắn chết sao?”
“Ha!…Việc kia vô cùng kỳ quái!” Đường Di nói đến đây có chút hứng trí “Có bị chó cắn, hổ cắn, gấu, còn có bị cương thi, tiểu quỷ…. Tóm lại là đủ loại”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Đường Di, nhìn nửa ngày mới hỏi “Sao lại tà môn vậy?”
“Ầy, vậy mới nói.” Đường Di gật gật đầu, vừa mới dứt lời, chợt nghe tiếng chiêng trống vang trời từ dưới lầu vọng tới.
Đường Di thăm dò đi ra bên ngoài nghe ngóng, nhíu mi “Oa! Sao lại nhiều đoàn người đến vậy nha?”
Triển Chiêu cũng ra ngoài xem “Oa, thật sự là vậy, nơi này phải có vài đoàn đi? Hôm nay hình như là ngày tốt”
“Một…Tám…” Đường Di đếm xong nói “Có mười kiệu hoa, mười tân nương tử nha… Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Triển Chiêu nhíu mày nhìn hắn, hỏi “Người ta thành thân là việc tốt, ngươi tiếc cái gì chứ?”
Đường Di giương mắt nhìn Triển Chiêu, nói “Sao lại không tiếc chứ? Ta đây chẳng phải là mất đi mười mục tiêu sao?”
Triển Chiêu nhịn không được giật giật khóe miệng, tâm nói… Đường Di, nữ nhân khắp thiên hạ ngươi không muốn buông tha ai sao?!
Sau đó, đột nhiên nghe bên trong một chiếc kiệu truyền đến tiếng khóc la kinh thiên động địa “Ta không muốn thành thân! Không muốn thành thân!”
Thanh âm thật lớn, thực xứng với câu kinh thiên động địa đó.
Không ít người đi đường của Khai Phong Phủ đều hoảng sợ há to miệng nhìn vào cỗ kiệu kia. Cỗ kiệu truyền ra tiếng khóc là ở chính giữa. Cỗ kiệu này cũng khá thú vị, các cỗ kiệu khác đều chỉ có hai người nâng, một cô nương thì nặng bao nhiêu chứ? Chính là cỗ kiệu này đặc biệt rộng, cỗ kiệu lớn như vậy phải đến bốn người phụ nâng.
“Ô, tân nương này lớn tiếng thật đó” Triển Chiêu có chút cảm khái nghĩ, giọng Trương Tam gia năm đó phỏng chừng cũng là như thế này đi, có khi lại còn là Trường Giang sóng sau đè sóng trước hay không.
“Triển hộ vệ!” Đường Di đột nhiên rống lên.
Triển Chiêu cả kinh, giương mắt nhìn hắn, tâm nói – làm sao vậy chứ?
Vẻ mặt Đường Di hết sức bi phẫn nhìn Triển Chiêu “Ngươi nói đi, đến tột cùng ngươi có định cho chút động tĩnh nào không?”
“A?” Vẻ mặt Triển Chiêu khó hiểu cộng thêm vô tội – ta phải có động tĩnh gì?
“Ngươi không có nghe mỹ nữ kia đang kêu gào cái gì sao?” Đường Di hỏi “Nàng bảo nàng không muốn lập gia đình kìa!”
“Ách…Đúng thế.” Triển Chiêu gật gật đầu, hỏi “Cái kia… Mọi cô nương lúc thành thân đều nói là không muốn mà… Làm gì có ai nói là rất muốn được gả ra ngoài nha! Mọi người đều khóc lóc như nhau, cô nương này khóc lớn hơn một chút mà thôi, không phải nói không khóc chính là điềm xấu sao?”
“Nói bậy!” Đường Di nói “Nàng khóc lóc thê thảm lớn tiếng như vậy ngươi còn không nghe thấy sao?”
Triển Chiêu tâm nói, thanh âm thì rất lớn, nhưng còn thê thảm thì… Hình như không có nghe ra.
“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng gật đầu.
Chú rễ kia thấy Đường Di không chịu buông tha còn muốn ra mặt giành lý lẽ cho cô nương kia, liền nói “Ngươi nói nghe dễ dàng quá nhỉ, có bản lĩnh thì tự mình cưới nàng ta đi?!”
Đường Di lên cơn tức, vì mỹ nữ hắn quyết định không tiếc cả mạng sống, liền vỗ vỗ ngực nói “Ngươi giải thích với vị cô nương đây, cưới thì cưới, lão tử không tin chuyện khắc phu!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều giương mắt nhìn Đường Di – như vậy, không sao chứ?
Đường Di cũng không lớn tiếng, chợt nghe đến một tiếng kinh hô rung trời từ trong kiệu truyền ra “Thật sao? Nói lời phải giữ lấy lời nha!” Nói xong, chỉ thấy màn kiệu bị vén lên, “đông” một tiếng…
Tất cả mọi người dụi dụi mắt… Chỉ thấy một cô nương nhảy xuống, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Di, vừa mừng vừa sợ vọt lên hô “Tướng công!”
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, mà Đường Di còn đang sững sờ đứng ngốc tại chỗ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, Triển Chiêu hỏi “Cái kia… Nàng, chắc khoảng hai trăm cân?”
“Ách… Cũng không chắc.” Bạch Ngọc Đường nói “Ta xem phải tới ba trăm…”
Sau đó, từ trên thang lầu truyền đến thanh âm răng rắc răng rắc như là sắp gãy đến nơi.
Một người béo chạy lên lầu hai, Triển Chiêu nghĩ nghĩ nói “Nga… Ta từng nghe nói qua, ở vùng ngoại thành Khai Phong có một nhà giàu, gia tài khổng lồ, bất quá khuê nữ vô cùng béo, bởi vậy vẫn không gả đi được.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nói “Gia đình nhà chồng ghét bỏ nàng béo, còn nói làm chi chuyện khắc phu để nàng không gả đi được? Không chừng còn có người thích béo?”
Triển Chiêu gật gật đầu “Đúng thế.” (phu xướng phu tùy, nãy giờ mèo toàn nói theo chuột, chuột nói gì nghe nấy ^^).
“Triển đại nhân, Ngũ gia, không phải!” Tiểu nhị ở bên cạnh nói “Liễu Diệu Nga không chỉ có béo, nàng thật sự khắc phu, những người cưới nàng, người thứ nhất chết lúc mới vừa nhìn đến nàng lần đầu tiên, người thứ hai là nhìn thấy nàng lúc ăn cơm bị nghẹn mà chết, người thứ ba nghe nói vừa định hôn liền thắt cổ tự tử, người thứ tư là theo tình nhân bỏ trốn, buổi tối đi đường núi vô ý rơi xuống mà chết, người thứ năm là người thảm nhất, chui dưới gầm giường, Liễu Diệu Nga ngủ đến nửa đêm… Giường sập, bị đè chết (đúng là thê thảm thật).”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều sửng sờ tại chỗ, trong đầu có một ý niệm… Việc này cùng với khắc phu có nửa đồng tiền quan hệ sao?!
Lại nhìn Đường Di, vẻ mặt không thể nói phấn khích, chỉ thấy hắn hơi cau mày, mặt có chút biến trắng.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, Đường Di thích chính là mỹ nữ, một nha đầu béo như vậy, phỏng chừng lập tức chuồn mất.
Cô nương kia lên lầu, đứng ở thang lầu thở hổn hển một trận, giương mắt thấy Đường Di, lại nhìn tất cả mọi người đứng cách nàng xa xa, nhỏ giọng nói “Tướng công… Chàng… Đổi ý còn kịp… Ta, cùng lắm thì đi nhảy sông cũng tốt.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều cảm thấy cô nương này thật đáng thương, xoay mặt nhìn Đường Di.
Đường Di nhìn chằm chằm nha đầu béo kia rồi nhìn ra ngoài một hồi, đột nhiên đưa tay lên sờ sờ cằm, nói “Ân?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ Đường Di một tiếng “Ân” có ý tứ gì đây.
Đường Di từ trên xuống dưới đánh giá nha đầu kia, lập tức lại tươi cười, nói “Đi! Cưới nàng thì cưới nàng! Nhưng ba tháng sau bái đường, ba tháng này, nàng phải hoàn toàn nghe lời ta, nếu không nghe lời, ta sẽ không cưới!”
Cô nương mở to hai mắt, đưa bàn tay to núc ních những mỡ che miệng không dám tin.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, đều có chút giật mình – nguyên bản còn tưởng rằng Đường Di là một tên háo sắc, không nghĩ tới… Vậy mà người này lại là người tốt!