Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 106 : Khai Phong phủ nhiều việc vặt

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nghe Đường Di nói muốn thành thân với cô nương kia đều há to miệng.



Cô nương kia nghe thế cũng kích động không thôi, vui mừng đến mức lệ rơi đầy mặt.



Tất cả người đi đường ở Khai Phong phủ đều vỗ tay khen Đường Di “Thật sự là người tốt nha!”



Đường Di nhìn mọi người, cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nói “Không phải chỉ là một cô nương béo sao? So với người bình thường phúc hậu hơn một chút thôi, cũng chẳng phải thú dữ hay nước lũ, có gì phải sợ nào.”



Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường liếc a liếc,  Đường Di hóa ra lại là người tốt!



Nhưng không đợi mọi người phản ứng, Liễu Diệu Nga đang kích động rốt cuộc nhịn không được, chạy như bay về phía Đường Di “Tướng công!”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhắm mắt, chợt nghe ‘phanh’ một tiếng, mọi người lại nhìn, chỉ thấy cô nương ấy quỳ rạp trên mặt đất.



Tất cả mọi người nhìn quanh tìm kiếm – Đường công tử … đâu rồi?



Sau một lúc lâu, chỉ thấy từ phía dưới cô nương kia, Đường Di thật vất vả chui đầu ra để thở, sắc mặt trắng bệch.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn liếc nhau một cái, đều cười mà không nói.(hự,cười trên sự đau khổ của người khác chăng?)



Nâng cô nương đang kích động đứng dậy, Đường Di nói “Nhớ kỹ điều thứ nhất, không được tùy tiện bay qua bay lại!”



“Vâng.” Cô nương thành thành thật thật gật đầu.



“Ách… Trong khoảng thời gian này nàng ở lại Khai Phong phủ đi.” Đường Di nói.



“Cái gì?” Triển Chiêu sửng sốt, xoay mặt nhìn cô nương kia, chỉ thấy cô nương kia dang ủy ủy khuất khuất nhìn nhìn hắn, nói “Triển… Triển đại nhân.”



“Ách… Xin chào.” Triển Chiêu cười gật đầu với nàng, nhìn qua Đường Di hỏi “Này, ở lại Khai Phong làm cái gì?”



Đường Di nghĩ nghĩ nói “Ta có manh mối quan trọng của vụ án các người đang tra xét, không phải sao… Cho nên ta phải ở lại Khai Phong phủ, nàng là tân nương của ta dĩ nhiên cũng phải ở lại Khai Phong, bằng không, các người muốn thế nào? Nhẫn tâm để một cô nương yếu đuối lưu lạc đầu đường xó chợ?”



Triển Chiêu có chút khó xử thở dài, ngẩng đầu nhìn Liễu Diệu Nga, cảm thấy nàng thật đáng thương, đảo mắt liếc Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, ý bảo hắn không sao, Triển Chiêu gật gật đầu, nói “Được rồi, có thể ở phòng khách của Khai Phong phủ, ta đi nói với Bao đại nhân một tiếng đã.”



Cô nương kia kích động gật đầu, lại muốn bay lên, Đường Di trừng mắt với nàng một cái, cô nương lập tức đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích chỉ là cảm kích mà cười.



Sau đó, mọi người đi theo Triển Chiêu trở về Khai Phong phủ.



Triển Chiêu đem việc đã diễn ra nói xong, Bao đại nhân nghe mà ngẩn người, kêu Đường Di vào thư phòng, hai người nói chuyện trong chốc lát, sau đó, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng cười của Bao đai nhân.
“Nhất định nhất định!” Bàng Thống cười gật đầu, xoay mặt, liền nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xấu hổ đứng một bên, thần sắc trên mặt rất cổ quái, nhìn qua Công Tôn ý hỏi – làm sao vậy?



Công Tôn cười cười, nói “À… Người chăn ngựa vừa nói Tiểu Nguyệt cùng Hồi Phong ở trong chuồng lai giống?”



“Thật sao?” Bàng Thống vừa mừng vừa sợ, nói “Không thể ngờ được, hai con ngựa này đều là ngựa tốt, sinh ra đời sau chắc chắn là thiên lý mã!”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đỏ bừng măt, có chút oán niệm mà nhìn Bàng Thống.



Bàng Thống lại càng không hiểu, mờ mịt nhìn Công Tôn, Công Tôn cười lắc đầu, nói “Đều tản ra đi…. Người chăn ngựa, ngươi theo ta vào đây, ta viết cho phương thuốc, ngươi chiếu theo mà đi bốc, ngày mai phải để Tiểu Nguyệt uống vào.”



“Vâng.” người chăn ngựa vui mừng theo sát Công Tôn.



Bàng Thống với Bao Chửng cười cười, tò mò qua nhìn thử.



Đường Di trở về sân, hỏi Liễu Diệu Nga đang chạy đổ mồ hôi đầm đìa “Bao nhiêu vòng rồi?”



“Mười… Mười vòng…..” Liễu Diệu Nga vẻ mặt ủy khất nhìn Đường Di.



Đường Di đưa tay lau mồ hôi cho nàng, nói “Thật khổ cho nàng rồi, ngoan, kiên trì thêm một chút, chạy thêm mười vòng nữa đi, nương tử ~~~.”



Liễu Diệu Nga vừa nghe một tiếng nương tử của Đường Di, lập tức tinh thần lên gấp trăm lần, cắn răng hướng về phía trước, nói “Mười vòng liền mười vòng, tướng công, ta chạy thêm hai mươi vòng còn được!”



Đường Di cười vỗ tay “Nương tử, nàng thật lợi hại!”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở lại trong viện thật lâu sau mới hồi phục tinh thần… Sau đó, chợt nghe trong viện truyền đến hai thanh âm tỏ ý bất mãn – Tiểu Nguyệt! Hồi Phong!



Màn đêm buông xuống, trong chuồng.



Tiểu Nguyệt cúi đầu, dùng chân trước nghiền một viên đá nhỏ, Triển Chiêu đứng phía trước dạy dỗ nó “Tiểu Nguyệt, ngươi như thế nào không hiểu chuyện như vậy, không thành thân, loại chuyện này tùy tiện có thể làm hay sao?”



Tiểu Nguyệt ủy ủy khuất khuất phát ra tiếng phì phì trong mũi – chính là… Người ta … lưỡng tình tương duyệt mà.



Mà Bạch Ngọc Đường đang ở bên kia chụp đầu Hồi Phong “Ngươi muốn chết sao! Xem ngươi đi, sao lại có tiền đồ thế này?”



Hồi Phong dựng lông phát hỏa trong mũi – làm sao, hâm mộ à?!



Bạch Ngọc Đường tức giận chỉ muốn đạp nó, Hồi Phong thong thả bước bước, vẫy vẫy cái lỗ tai – không công mới là ngu ngốc!



Tiểu Nguyệt cũng nhìn Triển Chiêu, vẫy cái đuôi – Triển Triển cũng ngu ngốc!