Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 116 : Tóm được rồi, con Thương Nghê tham lam!

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Ông chủ đổ phường kia luống cuống chạy ra, nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khinh công cực cao, dù bị dòng người phía trước vây chặt nhưng vẫn lượn như diều hâu thoát ra ngoài rồi đuổi theo hắn xuống chân núi.



Mà đồng thời, năm trăm binh sĩ cùng nha dịch được Bao Chửng an bài ở phụ cận cũng đều vọt ra, bao vây cả đổ phường rồi bắt toàn bộ người bên trong đem về quy án.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đuổi theo ông chủ đổ phường xuống chân núi, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng chó sủa không ngừng.



“Miêu nhi, là Thương Nghê!” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu, hai người quay đầu lại nhìn, quả nhiên, liền thấy mấy con Thương Nghê cực lớn cũng đuổi tới, nhằm hướng hai người mà đến, dường như là quyết tâm phải bảo vệ chủ.



“Đừng làm thịt chúng nha!” Triển Chiêu nói “Bắt lại để nuôi!”



“Hở?” Bạch Ngọc Đường vốn nghĩ rút đao giải quyết hai con chó kia, không nghĩ đến Triển Chiêu lại còn bảo phải nuôi chúng!



Lúc này chỉ thấy ông chủ sòng bạc cũng đứng lại, huýt một tiếng, mấy con chó lập tức dừng lại, ngoan ngoãn nhìn mọi người.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn.



Triển Chiêu nói: “Buông tay chịu trói đi.”



Ông chủ sòng bạc trầm mặc trong chốc lát, lấy từ phía sau ra một thanh trường kiếm có hình dạng quái dị, thân kiếm thật dài, hình dạng giống như một con rắn có linh tính, lóe ra ánh sáng xanh biếc lạnh lẽo.



Đồng thời, ba con chó lớn cũng vây quanh hai người họ.



Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường — làm sao bây giờ?



Bạch Ngọc Đường nói: “Ngươi đối phó với chó, ta đối phó người.”



Vừa mới dứt lời, bị Triển Chiêu đạp cho một cước.



“Miêu nhi, đang lâm trận giết địch, sao có thể tự loạn trận tuyến?” Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường rất bất đắc dĩ, xoa xoa cái chân bị đạp, nhìnTriển Chiêu.



Triển Chiêu nheo mắt: “Ngươi, đối phó lũ chó!”



“Dựa vào cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.



Triển Chiêu trầm mặc một lúc lâu, nói một câu: “Ta là mèo!”



Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn: “Ngươi rốt cuộc cũng chịu thừa nhận rồi sao?”


Đường tiểu muội lại lôi kéo Liễu Diệu Nga an ủi “Tẩu tử, đừng nóng vội, có ta đây!”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy không thích hợp, Đường tiểu muội này hình như lại có tính toán gì đó.



Lại qua ba ngày, đột nhiên chợt nghe bên ngoài có tiếng trống, dường như có người đánh trống kêu oan.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừađi ra ngoài nhìn thì thấy Đường tiểu muội, nàng nói ca ca nàng phải từ hôn, nhưng Liễu Diệu Nga cùng hắn đã ở Khai Phong phủ vài tháng, nếu từ hôn thì sẽ tổn hại danh dự của Liễu Diệu Nga, cho nên muốn hai người thành thân, bằng không Bao đại nhân cũng có tội.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rụt cổ, tâm nói, Đường tiểu muội này thật quá nham nhiểm.



Bao Chửng cân nhắc một chút, cảm thấy Liễu Diệu Nga cùng Đường Di cũng xứng đôi, có thể để Đường Di cưới Liễu Diệu Nga.



Đường Di từ trước đến nay đối với nữ nhân vẫn luôn không có năng lực chống cự, đặc biệt là sau khi Liễu Diệu Nga giảm béo trở thành đại mỹ nữ, Đường Di nhìn cũng không dám nhìn, vừa nhìn liền mê tít.



Cuối cùng, Đường Di và Liễu Diệu Nga thành thân ở Khai Phong phủ, sau đó cùng Đường tiểu muội quay về Đường môn ở Thục Trung, một năm sau, Liễu Diệu Nga liền sinh một đứa bé mập mạp, Đường lão phu nhân mừng rỡ cười đến không thể khép miệng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn được làm nghĩa phụ.



Án tử xong xuôi, mọi việc cũng đều giải quyết xong.



Bao Chửng cảm thấy Triển Chiêu từ án tử Minh Linh đao lần trước đến bây giờ còn chưa có thời gian rảnh, liền cho hắn hai tháng nghỉ phép.



Hai tháng là quá nhiều, Triển Chiêu còn không biết nên đến chỗ nào chơi đây! Hắn cũng không muốn đi quá xa, sợ rằng lại đụng phải án tử, vậy thì số ngày nghỉ kia đều trở thành bọt nước? (tức là chẳng có ý nghĩa gì)



Bạch Ngọc Đường sau khi nhận được thư của Hãm Không Đảo, mấy ngày nay liền thần thần bí bí.



Triển Chiêu buồn bực, hắn đang làm cái gìthế.



Sau đó, đến buổi chiều hôm nay, Bạch Ngọc Đường đột nhiên bắt đầu thu thập đồ đạc.



“Ngọc Đường, ngươi phải đi à?” Triển Chiêu hỏi.



“Ừm.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi Triển Chiêu: “Miêu nhi, có muốn cùng ta quay về Hãm Không Đảo không?”



Triển Chiêu cũng có chút chờ mong, liền hỏi: “Về đó làm gì?”



Bạch Ngọc Đường ngắm hắn: “Rất thú vị… Ngươi đi thì biết.”



Triển Chiêu nghĩ nghĩ một chút rồi cười tủm tỉm gật đầu đi thu dọn đồ đạc,  cùng Bạch Ngọc Đường trở về Hãm Không Đảo, còn cân nhắc xem có cái gì thú vị nữa. Bất quá con mèo kia lần này quá sơ ý, đến Hãm Không Đảo rồi mới phát hiện, Bạch Ngọc Đường đã đặt một cái bẫy lớn, chờ hắn nhảy vào, mà vào rồi thì không có đường thoát ra.