Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 117 : Kết thúc, cuối cùng cũng thành người nhà
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói nói cười cười, cãi nhau ầm ĩ trên đường đi, cuối cùng cũng tới được bến đò cách Hãm Không Đảo không xa.
Đi lên thuyền, Triển Chiêu ngồi ở đầu thuyền nhìn ngắm non sông tươi đẹp, trời nước bao quanh Hãm Không Đảo, thật sự là non xanh nước biếc, thắng cảnh số một.
“Miêu nhi, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện lần này ra ngoài đừng gặp phải án tử đi.” Bạch Ngọc Đường bước lại đưa cho Triển Chiêu một ly rượu, trêu chọc: “Ngươi chính là sao chổi chiếu mạng, đến chỗ nào thì chỗ đó có án tử.”
“Đồ miệng quạ đen!” Triển Chiêu bưng chén rượu nghiêm mặt, trong lòng mặc niệm, lần này ngàn vạn lần đừng phát sinh án tử nào nữa, thật vất vả mới được nghỉ ngơi hai tháng, không muốn kỳ nghỉ tan thành bọt nước đâu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, nhếch khóe miệng cười, cái con mèo chết tiệt này, giờ xem ngươi chạy đi đằng nào.
Triển Chiêu có tầm mắt rộng, trong chút dư quang thấy Bạch Ngọc Đường đang cười thật xấu xa, nheo mắt— con chuột này dường như có âm mưu gì đây, phải cẩn thận đề phòng mới được, tránh bị trúng chiêu.
Đi được nửa ngày, rốt cuộc thuyền cập bờ, tới Hãm Không Đảo.
Rời thuyền, Triển Chiêu cảm thấy hơi xây xẩm mặt mày… Hắn còn chưa thích ứng với việc đi thuyền.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy nhìn Triển Chiêu lảo đảo thật thú vị, nhìn giống con mèo còn chưa tỉnh ngủ.
“Lão Ngũ.”
Lúc này, vừa lúc Tương Bình dẫn theo người đến bến đò làm việc, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vừa cập bến, liền tiếp đón hai người.
“Tứ ca.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đi qua hàn huyên vài câu với Tương Bình, trước khi đi, Tương Bình thần bí nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, hắn ngầm hiểu.
Vẫn là câu nói kia, Triển hộ vệ ánh mắt rất rộng, nhìn thấy chút dư quang liền càng thêm tò mò.
Bạch Ngọc Đường làm như không có việc gì đi về phía trước, Triển Chiêu đầy bụng hồ nghi cũng cùng đi theo, lúc vào tiền thính (chắc là trước cổng)(là sân trước, sảnh trước), thấy nơi đó giăng đèn kết hoa, đặc biệt náo nhiệt, hạ nhân còn đang vội vàng quét tước.
“Còn chưa tới Tết mà?” Triển Chiêu tính ngày, cảm thấy trước sau cũng không có ngày hội nào đặc biệt.
“Hửm?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang hoài nghi, liền cười nói:
“Bởi vì ngươi đến đây đó.”
Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cười xấu xa.
“Đại tẩu nghe nói ngươi muốn tới ở đây hai tháng, cho nên cố tình thu dọn, nói ngươi là người trong nhà.”
Triển Chiêu nghe xong, mặt mày tươi rói cười tủm tỉm, đại tẩu thật hiểu lòng người.
Vào đại sảnh lại cảm thấy không khí không thích hợp, Triển Chiêu hỏi:
“Sao nhiều chữ Song Hỷ đỏ vậy? Có người muốn thành thân sao?”
“Ừm.” Bạch Ngọc Đường thuận miệng trả lời:”Ngày mai vừa lúc có người muốn thành thân, ngươi nếu đã đến đây cũng nên tham gia, sẽ rất thú vị.”
“Là người của Hãm Không Đảo muốn thành thân?” Triển Chiêu nhìn hỉ đường bố trí đổi mới hoàn toàn, nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy, là người của Hãm Không Đảo muốn cưới vợ.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“Vậy ư.” Triển Chiêu gật đầu, cưới vợ à…
“Ngọc Đường, đệ đã về.”
Lúc này, Lô Phương dẫn người theo, đang cầm vài thứ tiến vào đại sảnh.
“Ngươi còn muốn chạy đi đâu? Sư phụ cũng đều đã đến, muốn bị đánh sao?”
Triển Chiêu liếc hắn, nhanh kiểm tra quần áo của mình, lại kiểm tra quần áo Bạch Ngọc Đường, phát hiện kiểu dáng cơ bản giống nhau, nhưng bộ Bạch Ngọc Đường đang mặc hình như uy vũ hơn một chút, nam tính hơn một chút.
“Đừng nhìn nữa, Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường vô lực nói: “Giống nhau cả.”
“Ta thấy không giống nhau.” Triển Chiêu đưa tay. “Hai ta đổi đi.”
“Này, Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường muốn ngăn, Triển Chiêu muốn đổi.
“Khụ khụ.”Hai người đang lôi kéo, chợt nghe phía sau có người ho khan một tiếng, quay đầu lại liền thấy Bao Chửng.
“Đại nhân… Ngài cũng tới đây ạ?” Triển Chiêu giật mình.
“Đúng thế, hai người thành thân, ta sao có thể không đến?” Bao Chửng cười cười, thấp giọng nói: “Ai, có một số việc nên để đến lúc động phòng mới làm, đừng làm ở chỗ đông người, sẽ bị người ta chê cười.”
Hai người nghe xong giật mình, nhìn trái nhìn phải, thấy tất cả mọi người cười cười mà không nói, cũng có chút ngượng ngùng, đành phải thành thành thật thật đi vào nhà.
Sau khi hai người vào đến lễ đường, lúc bái đường mới thật thú vị. Cái gọi là nam tả nữ hữu, hai người đều muốn đứng bên trái, cuối cùng Thiên Nhất rống lên một câu, mới lại thành thành thật thật bái đường.
Đáng lẽ ra là Tân nương ở trong phòng chờ, Tân lang ở bên ngoài uống rượu, nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ai cũng không chịu vào phòng, đều ở bên ngoài mời rượu, hai người đều no say, đồng thời gục xuống bàn, cuối cùng tất cả mọi ngườiđều thức thời chạy hết.
Vì thế, hai người nhìn chằm chằm nhau tiến, vào động phòng.
May mắn làtrước khi động phòng Lô đại tẩu đãthu đao kiếm của hai người lại, tránh để hai người bọn họ vào động phòng lại đánh nhau, cả giường cũng đã gia cố lại chắc chắn, không sợ hai người làm sụp giường.
Quả nhiên, buổi tối hôm đó từ trong phòng phát ra tiếng động đầu tiên là binh binh bang bang, TứThử cùng người của Khai Phong phủ đều có chút tò mò, đứng bên ngoài nghe, một lát sau, bên trong đột nhiên lặng im.
Tất cả mọi người cảm thấy kỳ lạ, thăm dò nhìn xung quanh viện, chỉ thấy đèn đã tắt, trong ngoài đều không có chút âm thanh.
Cuối cùng mọi người chờ đến mệt rã rời, trở về, ngủ.
Buổi chiều ngày kế, hai người kia mới rời giường.
Lô Phương tò mò đi vào sân viện nhìn xung quanh, chỉ thấy hai người đứng bên cạnh giếng rửa mặt, vừa tẩy rửa vừa dính sát vào nhau, không biết đang nói cái gì, thoạt nhìn cũng có chút mùi vị tân hôn, rất ngọt ngào nha.
“A…” Lô Phương nhịn không được hỏi phu nhân nhà hắn. “Phu nhân, nàng nói, hai người bọn họ có động phòng không?”
Lô đại tẩu sờ cằm, cười hắc hắc. “Ừm, có chứ!”
“Vậy ư?” Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn nàng, hỏi: “Vậy… Ai trên ai dưới?”
Lô đại tẩu cười, thấp giọng nói:
“Việc này sao… Tựđến hỏi họ đi.” Nói xong, liền cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Mọi người đương nhiên không ai dám hỏi, vì thế, chuyện ai trên ai dưới trong đêm động phòng hôm đó đã trở thành một bí ẩn, đến thật lâu về sau cũng không có ai biết được.
Nhưng mà từđó về sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn luôn dính với nhau, không đi Khai Phong phủ tra án, thì cũng là đi du sơn ngoạn thủy. Giang hồ nhiều thị phi, án kiện của Khai Phong phủ cũng nối tiếp nhau, hai người trải qua vô số gian nguy, nhưng mà vẫn thủy chung tâm linh tương thông, cho nên cuối cùng đều là hóa hiểm thành an.
Nhiều năm sau, Bao Chửng tuổi già sức yếu về quê ở ẩn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng quay về giang hồ, bắt đầu chuỗi ngày ngao du tứ hải ung dung tự tại.
– Hết –