Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 18 : Đệ thập bát thoại thử, Tống quân tam đạo thái
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Bạch Ngọc Đường báo ra tên món ăn, gọi là Tống quân tam đạo thái, danh như ý nghĩa, chính là có ba đạo món ăn.
Đạo thứ nhất là, “Hồng muộn tất hạ cẩu “, đạo thứ hai là, “Bạch chử liêu tạp toái “, đạo thứ ba là, “Hỏa khảo thổ bát thử”
“Hảo, Ngũ gia ngài chờ một chút.” Tiểu nhị sau khi ghi nhớ, thí điên thí điên liền chạy, một đường thét đi ra ngoài, những người đang ở lầu dưới ăn cơm sau khi nghe được đều vui vẻ, rối rít ha ha cười lớn, đều nói “Cũng cho chúng ta một phần tới!”
Lúc Bạch Ngọc Đường tiếu a a báo tên món ăn, Triển Chiêu tinh tế quan sát thần sắc của Hạ Quốc Đống, chỉ thấy hắn chân mày khẽ nhíu, trong mắt tựa hồ có chút tính toán.
“Bạch huynh.” Hạ Quốc Đống nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Món ăn gì mà tên đặc biệt như thế?” ²hẽ nhíu nhíu mày. Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường rót cho mình chén rượu, cũng rót cho Triển Chiêu một chén, cười nói, “Tống quân tam đạo thái này, chính là món ăn nổi tiếng Khai Phong a, đều là dùng nguyên liệu tốt nhất làm thành, làm công khảo cứu, là giai phẩm đãi khách a
“Nguyện nghe tường giải.” Hạ Quốc Đống đối Bạch Ngọc Đường chắp tay, liền nghe Bạch Ngọc Đường bảo, “Trước tiên là nói về này đạo thứ nhất hồng muộn tất hạ cẩu...” Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường hỏi Hạ Quốc Đống, “Hạ huynh biết chó gì ăn ngon nhất chăng?”
Khóe miệng Hạ Quốc Đống khẽ giật giật, lắc đầu.
“A a... Tự nhiên là tất hạ cẩu [chó dưới đầu gối] rồi.” Bạch Ngọc Đường uống một ngụm rượu, bảo, “Thịt chó, đối hình thể của chó yêu cầu rất cao, loại chó quá lớn, thịt già; chó quá nhỏ ấy, lại không có thịt... chó tốt nhất chính là chân dài, cũng vừa đúng từ đầu gối người trở xuống... Cho nên liền gọi tất hạ cẩu.”
Hạ Quốc Đống cười cười, giương mắt, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường vừa uống rượu vừa tự tại đĩnh đạc mà nói, Triển Chiêu còn lại là cầm lấy chén rượu, hướng về phía hắn cười, đôi mắt kia thanh thấu thâm thúy, tựa hồ là có thể thấy tận lòng hắn, âm thầm lắc đầu — hai người này, lợi hại!
Bạch Ngọc Đường làm bộ như không nhìn thấy, nói tiếp, “Bạch chử liêu tạp toái này a, thì càng chú trọng hơn.”
Ngoài ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bây giờ đã rất khẳng định Hạ Quốc Đống này là giả, chẳng qua là kỳ quái hắn tại sao dễ dàng bại lộ như vậy, cảm giác thật giống như cũng không lo lắng có người phát hiện hắn là giả... Như vậy tất nhiên còn có mục đích của hắn! Vô luận mục đích của hắn là cái gì, hai người lo lắng nhất chính là bị ngoại tộc cho chui kẻ hở, mặc dù chiến sự đã kết thúc, nhưng mà Liêu, Tây Hạ cùng Thổ Phiên ba phương này đối khu đất Đại Tống triều ở Trung Nguyên vẫn là mắt nhìn chằm chằm, không thể không phòng. °
Trên người Hạ Quốc Đống có một loại khí chất đặc hữu của quân nhân, nhưng Tống quân không có một người nào là không biết ba đạo món ăn này, hơn nữa nếu như là người Tống, ai nghe được tên ba đạo món ăn này cũng sẽ cười hiểu ý, vẻ mặt của Hạ Quốc Đống lúc nãy đã bại lộ hắn là ngoại tộc, hơn nữa hiển nhiên địa vị trong quân của hắn ở ngoại tộc còn không thấp, cho nên không ai dám cùng hắn nhắc tới chuyện ba đạo món ăn này. Cuối cùng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dùng ba đạo món ăn thử một lần, chính là vì muốn thử ra đến tột cùng Hạ Quốc Đống này là ở tộc nào.
Hạ Quốc Đống vừa uống rượu vừa cùng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường chuyện trò vui vẻ, trong lòng cũng đang cảm thán, hai con lúc nãy là lão hồ ly, hai con bây giờ là tiểu hồ ly —— Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, quả nhiên không thể khinh thường.
Rất nhanh, rượu và thức ăn đi lên, món ăn lần này là Bạch Ngọc Đường đã sớm nói cho Ngọc Khê Trương, Ngọc Khê Trương liên tục xưng hay, đặc biệt tuyển chọn, nguyên liệu của hồng muộn tất hạ cẩu là thịt chó thượng hạng, bạch chử liêu tạp toái chính là dùng tạp toái của trâu Vân Nam, hỏa khảo thổ bát thử chính là dùng thịt nhão, nấm hương và măng xanh làm thành nhân, nhét vào chiếc bánh khắc thành hình chuột thổ bát, sau đó thả vào lửa nướng lên, mùi vị độc đáo. Các thực khách lầu dưới ăn được đồng thanh khen ngợi, liên khen chưởng quỹ có tài.
Thứ tự mang thức ăn lên, tiểu nhị cơ trí cũng theo lời căn dặn của Bạch Ngọc Đường, đem ba món ăn kia làm món chính, cũng đặt ngay chính giữa, những món ăn khác cũng làm thành món phụ, để những chiếc đĩa nhỏ ở bên cạnh. Hạ Quốc Đống giơ chiếc đũa đâm lao theo lao. Hai người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trước mắt đều nhìn hắn a, hắn một động tác không cẩn thận, liền có thể bại lộ bản thân. ,
Chỉ thấy Hạ Quốc Đống làm bộ như tùy ý nói cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai vị cũng động đũa đi, chúng ta tùy
“Ân.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu gật đầu, chỉ thấy Hạ Quốc Đống giơ đũa gắp một đũa bạch chử liêu tạp toái trước, hai người nhìn nhau, hiểu ý cười, cùng đi gắp món hồng muộn tất hạ cẩu, không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ thấy chân mày Hạ Quốc Đống khẽ nhíu
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường song song nâng chén, đối Hạ Quốc Đống bảo, “Hạ huynh, tới uống một chén!”
Hạ Quốc Đống cùng hai người chạm chén, sắc mặt lúng túng uống rượu, trong lòng ảo não, kế hoạch chưa áp dụng thì đã khiến hai người khuấy trộn rồi, uổng công khổ cực tính toán một cuộc vô ích.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi thu hồi bát, lại riêng chạm một cái, trao đổi ánh mắt đắc ý, đối Hạ Quốc Đống cười cười —— lợi hại không? Bọn Gia chính là có tài hoa!