Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 19 : Đệ thập cửu thoại hỏa, thi thể và đại hỏa

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Bữa cơm này, ăn đến Hạ Quốc Đống lúng túng khỏi phải nói, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngược lại ăn ăn uống uống cộng thêm cải nhau, tâm tình thật tốt.



Cuối cùng cơm nước no nê, ba người từ biệt, Hạ Quốc Đống trở về dịch quán Kim Đình, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tản bộ bên tiêu thực bên quay về.



“Miêu nhi, Hạ Quốc Đống kia lại đáng kinh ngạc nha.” Bạch Ngọc Đường cười nói.



Triển Chiêu gật đầu, “Hạ Quốc Đống nhất định là đã sớm nhìn ra Bao đại nhân cùng Lưu thượng thư thỉnh hắn tới là bởi vì hoài nghi thân phận của hắn, cho nên mới tới cái tương kế tựu kế, giấu diếm là giấu diếm không được, liền ngược lại giá họa cho những người khác, từ đó vén lên tranh chấp, nhìn biểu hiện của hắn, hẳn là muốn giá họa cho Liêu Quốc.”



“Bất quá lúc này coi như là vừa mất phu nhân lại thiệt quân rồi (*).” Bạch Ngọc Đường duỗi eo lười, bảo, “Cũng không biết hắn cùng Mạc Hoa Cung có quan hệ hay không, còn có tà phật gì đó.”



“Nói lại, lần này còn may là ngươi chó ngáp phải ruồi nhặt tấm lệnh bài trở về, đánh tên Hạ Quốc Đống kia trở tay không kịp.” Triển Chiêu đối Bạch Ngọc Đường bảo, “Nếu không, một khi chờ hắn đều chuẩn bị xong xuôi, còn không biết phải chọc ra bao nhiêu tai vạ nha.”



Hai người vừa nói vừa đi, đến trước cửa Khai Phong phủ, chỉ thấy có hai người từ bên trong chậm rãi đi ra.



“Tam ca Tứ ca?” Bạch Ngọc Đường kêu một tiếng, “Các ngươi sao lại đến thế?”



Không đợi Từ Khánh nói chuyện, liền nghe Tưởng Bình bảo, “Lão Ngũ à, xem ngươi hỏi kìa, lên Khai Phong cũng không phải là đến nhà ngươi, còn các ngươi sao lại đến thế.”



Một câu nói nói đến Bạch Ngọc Đường giương miệng không thốt ra lời, Triển Chiêu ở một bên cười, giúp hắn dẫn đề tài đi, “Tam ca Tứ ca sao các huynh đến thế?”



“Đến tìm lão Ngũ.” Tưởng Bình cười cười, bảo, “Không tìm thấy người, liền cùng Bao đại nhân nói chuyện một lát.”



“Có việc a?” Bạch Ngọc Đường hỏi.



“Lão Ngũ.” Từ Khánh lớn giọng hỏi, “Đại ca chúng ta nói trên đảo có việc, tên La Trường Phong xui xẻo lại chết không minh bạch, ở chỗ này ngây ngô cũng buồn rầu, cho nên muốn về đảo trước, ngươi như thế nào?”



Từ Khánh vừa nói xong, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng giương mắt nhìn hắn, hai bên nhìn nhau, đều dời mắt đi chỗ khác.



Từ Khánh nhìn nhìn bộ dáng hai người cảm thấy đĩnh quái, sờ sờ đầu không biết đây là ý gì.


“Ta cá một vò rượu, hắn bảo đảm không phải Hạ Quốc Đống.” Triển Chiêu có chút khó chịu bảo, “Lúc chia tay hoàn hảo tốt, nói chết thì chết không nói, vẫn là tự phát hỏa.”



“Có phải là đã ăn hỏa chiết?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, bị một cái trừng trở lại, “Còn có tâm tư nói đùa sao?!”



Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, ngẩng đầu hỏi Khổng Hoa vẫn còn đang rối loạn đứng tại cửa, “Có bao nhiêu người nhìn thấy hắn chết?”



Khổng Hoa đi tới, bảo, “Đều nhìn thấy.”



“Cái gì?” Triển Chiêu càng giật mình hơn.



“Cửa sổ gian phòng Hạ Tổng binh mở ra.” Khổng Hoa suy nghĩ một chút, từ từ nhớ lại, “Sau đó đèn đột nhiên dập tắt, ở trong bóng tối, chúng ta đã nhìn thấy một tia sáng đột nhiên chợt lóe, sau đó đã nhìn thấy cả người hắn đều nổi hỏa tới, chúng ta lúc ấy đều sợ choáng váng, vội vàng nhìn lên, cửa phòng hắn khóa, chúng ta phá cửa đi vào, đã nhìn thấy hắn hình dạng này nằm trên mặt đất rồi.”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được chân mày đều nhíu lại, nhìn nhau một cái, tâm nói chuyện này thật tà môn.



Hai người đứng lên nhìn vòng quanh bốn phía gian phòng, không phát hiện có trạng huống gì dị thường, Triển Chiêu hỏi, “Hắn còn có phó tướng đi, người đâu?”



“Dọa choáng.” Khổng Hoa lắc đầu, “Phòng của hắn đối diện cửa sổ Hạ Tổng binh, hai phiến cửa sổ có thể nhìn thấy gian phòng đối phương, tiện để hắn thủ vệ. Hắn lúc ấy là người đầu tiên bay vào cửa sổ... Sau đó, lúc chúng ta đi lên gõ cửa trước, vốn cho là hắn sẽ mở cửa cho chúng ta, không ngờ gõ thật lâu người còn chưa tới, cuối cùng phá mở cửa, mới phát hiện bị dọa ngất đi rồi.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng thêm kỳ quái, “Một võ tướng lá gan nhỏ như vậy, còn bị dọa ngất đi?!”



Khổng Hoa bây giờ cũng không tâm tư lo lắng cái này, chỉ hỏi Triển Chiêu, “Ta nói Triển hộ vệ, ngươi có thể làm chứng cho ta a, chuyện này không liên quan gì đến ta hết a, ta sẽ không bởi vì loại chuyện như vậy bị miễn chức đi?”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bây giờ là vừa khó chịu vừa nghi hoặc, trong hồ lô tên Hạ Quốc Đống này đến tột cùng muốn bán thuốc gì.



Lúc này, trên thang lầu truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Công Tôn mang theo Vương Triều Mã Hán đã đến, cả Bao Chửng cũng theo tới, Công Tôn liếc mắt nhìn thi thể, chính là sửng sốt, đi lên mấy bước nhìn kỹ, lắc đầu liền la, “Làm sao có thể?!”



———————————————



(*)Vừa mất phu nhân lại thiệt quân dựa theo tích: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất)