Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 5 : Đệ ngũ thoại Tiểu Thất và Tiểu Lục

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Triển Chiêu để cho chưởng quỹ cửa hàng ngọc khí đem đầu đuôi sự việc cặn kẽ tinh tế mà nói cho mình một lần, Lưu chưởng quỹ tự nhiên là miêu tả đàng hoàng, sau đó, Triển Chiêu liền để cho hắn trở về.



Khất nhi kia cầm lấy ngọc bội, chuẩn bị xoay người đi, bị Triển Chiêu ngăn cản, “Uy, vết thương ở chân ngươi, không bôi chút thuốc ngày mai sẽ không đi đường được.”



Khất nhi thử một chút, đúng là cảm thấy chân vẫn còn hơi đau.



“Bằng không như vậy đi.” Triển Chiêu cười cười với hắn, “Ta dẫn ngươi trở về Khai Phong phủ, bôi thuốc trị liệu một chút, sau đó ngày mai ngươi kể kể cùng Bao đại nhân chuyện vị bằng hữu mất tích của ngươi, chúng ta giúp ngươi tìm người thử, thế nào?”



Tiểu khất nhi tựa hồ có chút khẩn trương, nói, “Ta... Ta không muốn vào quan phủ, đều nói quan phủ ăn thịt người!”



“Thiết!” Triển Chiêu cho hắn một cái thiêu lật, “Nói bậy gì đấy? Nếu ngươi không đi, ta liền lấy ngọc bội đi, đây là vật chứng, đợi khi tìm được bằng hữu của ngươi, trả lại cho hắn!”



“Không được!” Khất nhi vội vàng bảo vệ khối ngọc bội trong ngực mình, nhìn chằm chằm Triển Chiêu nói, “Đó là bằng hữu ta cho ta!”



Triển Chiêu nhún nhún vai, “Vậy thì cùng ta trở về phủ thôi.”



“Được... Bất quá các ngươi phải quản cơm.” Tiểu khất nhi cùng Triển Chiêu nói điều kiện.



“Không thành vấn đề.” Triển Chiêu mỉm cười với hắn, “Ba món ăn một món canh, một mặn hai chay, thế nào?”



“Ân.” Tiểu khất nhi gật đầu.



Triển Chiêu cùng hắn nói thỏa đáng rồi, quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi ở đầu cầu mỉm cười nhìn hắn ” lừa gạt” tiểu hài nhi.



“Khụ khụ...” Triển Chiêu có chút lúng túng ho khan một tiếng, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Còn ngươi?”



“Ta vẫn là đi về trước.” Bạch Ngọc Đường đem Long Lân Thối Nhẫn đặt trên bả vai, nói, “Cũng không còn sớm, ngày mai còn có việc nữa.”



“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, thấy Bạch Ngọc Đường đứng dậy đi về hướng đối nghịch, quay đầu lại ngoắc với mình, “Miêu nhi... đừng quên giúp ta tra!”



“Yên tâm.” Triển Chiêu khoát khoát tay với hắn, “Ta vừa tra được đầu mối liền thông báo cho ngươi.”



Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã đi xa, hắn đưa lưng về phía Triển Chiêu, giơ tay lên nhẹ nhàng quơ quơ, coi như là cáo biệt, một mình biến mất dưới ngọn đèn rực rỡ của đầu đường Khai Phong.




Bao chửng trầm ngâm một lát, gật đầu nói, “Gần đây cũng không có vụ án khác, ngươi liền mượn cơ hội giúp Tiểu Thất tìm Tiểu Lục kia, âm thầm điều tra thử Hồng giáo và Bạch giáo xem thử đi.”



“Hảo.” Triển Chiêu gật đầu.



...



Bạch Ngọc Đường một mình quay về, Bạch Nhàn Trang là một khu biệt viện của Hãm Không Đảo ở Khai Phong, ngũ huynh đệ bọn họ bởi vì chuyện làm ăn nên thường xuyên đến Khai Phong, mỗi lần tới đều ở điền trang.



Chẳng qua là Bạch Nhàn Trang này ở ngoại ô phía Nam, cách đường phố phồn hoa Khai Phong còn có một đoạn đường, lúc này đêm đã khuya, Bạch Ngọc Đường rời đường phố đi về phía ngoại ô, trên đường cơ hồ không có một ai, thỉnh thoảng có một phu canh gõ mõ đi qua, cũng bị Bạch Ngọc Đường một thân bạch y dọa sợ đến phát run.



Lại đi về hướng Nam thêm một đoạn, lên quan đạo, Bạch Nhàn Sơn trang chính là ở trên núi Bạch Nhàn phía trước cách đó không xa.



Bạch Ngọc Đường ở trên quan đạo đi tới, cũng không gấp, chậm chạp, trong lòng tính toán mấy ngày nữa lại đi tìm Triển Chiêu uống rượu. Suy nghĩ một lát, mới lưu ý đến bản thân trở lại đoạn đường này mãn đầu óc đều là con mèo kia, có chút dở khóc dở cười mà khẽ lắc đầu, ngưỡng mặt lên nhẹ nhàng hít một hơi... gió mát ban đêm kết hợp cùng hương cỏ thơm ngát thanh tân của rừng núi, làm cho người ta cảm thấy thông thuận không diễn tả nên lời.



Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường liền nghe phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, kèm theo tiếng thở dốc nặng nề, chứng tỏ người này không biết võ công.



Quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường chỉ thấy phía xa có một thân ảnh nho nhỏ từ cửa thành điên cuồng chạy tới, tựa hồ là rất hốt hoảng, ngã nhào xuống lại bò dậy, nhìn lại phía sau, có mấy Bạch y nhân đang giơ đao kiếm đuổi theo.



Người chạy đầu kia dễ thấy là thiếu niên, hắn ngẩng đầu vừa thấy một Bạch y nhân phía trước, cả kinh vội vàng muốn dừng bước, nhưng lực quá mạnh, vừa định dừng lại, vướng chân một chút, oh oh liền té đến trước mặt Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường cúi đầu liếc mắt nhìn người té ở bên chân mình, quả nhiên là thiếu niên chừng mười mấy tuổi, tướng mạo thanh tú, chỉ là rất gầy.



Thiếu niên kia muốn vùng vằng bò dậy, liền nghe Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Ta cùng bọn họ không phải một nhóm.”



Thiếu niên nghe xong sửng sốt, lúc này mới ngưỡng mặt lên cẩn thận quan sát Bạch Ngọc Đường, sau khi nhìn xong kinh vi thiên nhân, há to miệng nói không ra lời. Thấy Bạch Ngọc Đường ăn vận khí độ đều hoàn toàn bất đồng với những Bạch y nhân kia, hắn mới hơi thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy mấy Bạch y nhân phía sau đã đuổi theo tới, thiếu niên thấy Bạch Ngọc Đường cầm đao trong tay, vội vàng liền la, “Đại hiệp cứu mạng a!”



Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, chỉ thấy mấy Bạch y nhân đã chạy đến trước mắt, là ba thiếu niên mi thanh mục tú, liền nói, “Tại sao đêm hôm khuya khoắc cùng hung cực ác đuổi theo một thiếu niên?”



“Can dự gì đến ngươi!” Một thiếu niên ở giữa giơ kiếm, trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Thông minh liền nhanh cút, chuyện của Bạch giáo không phải là việc ngươi có thể quản!”



“Nga?” Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ sờ càm, thêm hứng thú mà nói, “Nguyên lai là bạch giáo a.”