Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 6 : Đệ lục thoại vấn, bạch y quan bí hiểm

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Bạch Ngọc Đường cúi đầu liếc nhìn thiếu niên bên chân nói, “Tiểu hài nhi, đứng lên, nam nhân thì đừng mãi gục trên mặt đất.”



Đứa bé kia kỳ thực ban đầu là định lập tức đứng lên, chẳng qua là ngửa mặt chợt nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, có chút mộng, suy nghĩ xoay chuyển, đây tột cùng là người hay thần tiên?



Nghe lời Bạch Ngọc Đường nói, thiếu niên vội vàng đứng lên, đĩnh ưỡn ngực, nhưng vẫn không tự chủ được mà đứng phía sau Bạch Ngọc Đường.



“Bọn họ tại sao bắt ngươi?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.



“Bọn họ bắt người trở về hành hạ, căn bản không phải tế thế cứu người.” Thiếu niên kia ở phía sau Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Ta là trốn ra được.”



Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, nhìn ba Bạch y nhân kia, đột nhiên lại khẽ cau mày, hỏi, ” Trong thành Khai Phong kỳ thực rất không dễ làm chuyện xấu, bởi vì có một Bao đại nhân... Nhưng mà tại sao các ngươi lại cố ý sẽ phải chọn làm chuyện này ở Khai Phong chứ? Có ý đồ gì đặc biệt sao?”



Mấy Bạch y nhân nhìn nhau một cái, trên mặt thoáng qua chút hoảng hốt, Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Quả nhiên là có chú ý a.”



“Ngươi tự tìm cái chết!” Một người trong bọn giơ đao định phải công tới, lúc này, bỗng nhiên liền từ đàng xa truyền đến một trận tiếng tiêu du du dương dương...



Bạch Ngọc Đường sửng sốt, cảm thấy tiếng tiêu này tựa hồ là từng nghe ở đâu đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Ba Bạch y nhân kia nhìn nhau một cái, xoay người rời đi.



Bạch Ngọc Đường có chút mất hứng đặt đao lại trên bả vai, nhìn thiếu niên kia, “Tên gì?”



“Ân... Tiểu Lục.” Thiếu niên trả lời.



“Nga...” Bạch Ngọc Đường cười, “Trùng hợp như thế sao, ta đứng hàng thứ năm, ngươi đứng hàng thứ sáu, hai ta hữu duyên, ngươi muốn đi đâu nào? Ta tiễn ngươi một đoạn đường.”



Tiểu Lục có chút mờ mịt mà lắc lắc đầu nói, “Ta cùng Tiểu Thất là từ quê nhà ôn dịch trốn ra được, ta bị bọn họ bắt đi, Tiểu Thất không biết đi nơi nào rồi, ta muốn tìm hắn.”



“Tiểu Thất?” Bạch Ngọc Đường sờ sờ càm, “Sẽ không phải là tiểu khất nhi nhỏ hơn ngươi mấy tuổi đi...?”



“Tiểu Lục cùng ta đều là khất nhi.” Tiểu Lục có hơi chán nản nói, “Ta nghe nói đám Bạch giáo muốn thu thiếu niên, liền muốn lôi kéo Tiểu Thất đi, nhưng mà Tiểu Thất nói trên trời sẽ không rơi bánh xuống đâu, bảo ta đừng tin tưởng.”



Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Đừng thấy hắn nhỏ hơn ngươi, nhưng lại có tâm nhãn hơn ngươi.”



Tiểu Lục gãi gãi đầu, “Lúc chúng ta đang đi trên đường, có mấy Bạch giáo đuổi theo ta, nói muốn cho ta gia nhập, trả bạc cho ta, ta để cho Tiểu Thất lôi đi rồi... Bọn họ cũng không nói gì thêm, nhưng mà quẹo vào ngõ hẻm đến địa phương không người, lại đột nhiên xuất hiện mấy người Bạch giáo, đem ta bắt đi.”



Bạch Ngọc Đường nghe cảm thấy rất thú vị, liền vỗ vỗ hắn, nói, “Tối nay lên nhà ta đi, buổi tối tinh tế nói cùng ta chút chuyện ngươi gặp phải lúc ở trong Bạch giáo.”


“Bọn họ đem ngươi đánh thành như vậy sao?” Tiểu Thất kinh hãi, “Bọn họ tại sao có thể làm như vậy?!”



Tiểu Lục lắc đầu, “Ta không sao, ta là người nhỏ nhất trong đám, cho nên luôn bị thua, lúc ngã xuống ở bên cạnh tường, có một người hơi lớn tuổi đánh trúng mặt người khác, sau đó liền bị những kẻ bạch giáo kia hung dữ rút roi, hai roi quất xuống lại bị chết.



“Đã đánh chết người rồi?” Triển Chiêu cau mày.



Bạch Ngọc Đường một bên khiêu mi, “Chuyện xấu đều làm tuyệt.”



“Sau đó những người đang đánh nhau đều không tiếp tục, nói dù sao là chết, liền cùng bọn họ liều mạng, sau đó đòi đi giành đao kiếm của đám Bạch giáo... Song phương liền đánh nhau.” Tiểu Lục thấp giọng nói, “Ta rất sợ, liền trốn tới góc tường, ở góc tường phát hiện một cái ổ chó... Loại lỗ này, trước kia ta thường xuyên chui, cho nên liền vội vàng chui ra ngoài, sau đó liền từ trên một sườn núi nhỏ lăn xuống, ra ngoài liền phát hiện đúng lúc là ở ngoài cửa thành Nam. Ta vốn là muốn chạy vào trong thành, nhưng bị những tên Bạch giáo kia đuổi tới, ta luống cuống không biết chọn đường nào, liền chạy ra phía ngoài thành, sau đó liền gặp được ân công.”



Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái, bày tỏ điều Tiểu Lục nói đều không vấn đề gì.



“Người trong gian phòng kia... Ngươi có còn ấn tượng không, có thể miêu tả cho ta cụ thể thêm một chút chăng?” Triển Chiêu hỏi.



“Ân...” Tiểu Lục suy nghĩ một chút, “Hắn... Hẳn là người đàn ông, bởi vì sẽ không có nữ nhân cao to như vậy, sau đó, hơn phân nửa khuôn mặt hắn cũng bị khăn trắng che đi, đầu tóc cũng che lại cái trán, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt hắn, ánh mắt rất đẹp, nhưng mà rất hung dữ.



Triển Chiêu khiêu mi gật gật đầu, nói với Tiểu Lục, “Ta lại hỏi một vấn đề cuối cùng, hỏi xong các ngươi có thể ngủ.”



“Ân.” Tiểu Lục gật đầu, chú tâm nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu đột nhiên vươn tay, che kín nửa gương mặt Bạch Ngọc Đường, lộ ra một đôi mắt, hỏi: “Đôi mắt nào đẹp?”



Thiếu niên kia sửng sốt một lát, đưa tay chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường.



Triển Chiêu hài lòng gật đầu, “Đi ngủ đi, những thứ khác sáng mai thức dậy hẵn nói.”



Hai người thiếu niên gật đầu một cái, kéo tay nhau ra cửa.



Triển Chiêu thấy hai người ra cửa, cũng cảm giác bên cạnh một trận ớn lạnh, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, trời đang lạnh còn phóng hàn khí à?”



Bạch Ngọc Đường đột nhiên liền giơ tay nhéo Triển Chiêu, “Ngươi tử miêu này!”



“Đợi đã!” Triển Chiêu mất sức lực nửa ngày giãy giụa ra ngoài, ngăn trở bàn tay của Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Buồn ngủ chưa vậy?”



Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cười một tiếng, “Chưa buồn ngủ... sao vậy, đi thăm dò?”



Triển Chiêu cũng cười cười, giơ tay lên cầm lấy Cự Khuyết bên cạnh bàn, “Muốn đi cùng thì đi!”