Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 52 : Đệ ngũ thập nhị thoại tình, mông mông và lung lung

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


“Miêu nhi, đi đâu vậy?” Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu lôi dậy, bộ dáng uể oải bảo, “Lại không có vụ đánh nhau nào.”



“Đúng rồi, nói đến đánh nhau.” Triển Chiêu đột nhiên nghĩ tới, hỏi, “Tháng sau khuê nữ của Nguyên lão gia ở Lư Sơn sắp tỉ võ chiêu thân ngươi biết không?”



Bạch Ngọc Đường ngẩn người, hỏi, “Nguyên lão gia nào? Phái chủ của Lư Sơn thập bát phái?”



“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, hơi khó hiểu, “Không ai đưa thiệp cho ngươi sao?”



Bạch Ngọc Đường có chút lơ mơ không rõ, nheo mắt lại hỏi Triển Chiêu, “Người ta đưa thiệp cho ngươi rồi? Hắn tỉ võ chiêu thân, gọi ngươi làm gì thế?”



Triển Chiêu từ trong lòng ngực lấy ra tấm thiệp mời, cho Bạch Ngọc Đường nhìn, bảo, “Ta không biết, sáng nay nhận được thiệp, nói mời ta đi tham gia nghi thức tỉ võ chiêu thân.”



Bạch Ngọc Đường cầm thiệp nhìn nhìn, nheo mắt lại, “Khuê nữ nhà Nguyên lão gia tỉ võ chiêu thân, gọi ngươi đi làm gì? Hắn muốn chiêu ngươi làm con rể sao?”



Triển Chiêu nhún nhún vai, “Không biết, ta còn tưởng rằng võ lâm nhân sĩ trong thiên hạ hầu như đều có hết.”



“Cái của ta nói không chừng đã được đưa đến Hãm Không Đảo rồi.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bảo.



“Cũng đúng ha!” Triển Chiêu gật đầu, thầm nói thiếu chút nữa quên mất Bạch Ngọc Đường là người của Hãm Không Đảo.



“Miêu nhi, ngươi muốn đi sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tỉ võ chiêu thân có ý gì?”



Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bảo, “Tháng sau à, ta vừa lúc có kỳ nghỉ, đến qua năm ta sẽ quay về quê ở Thường Châu, cho nên mấy ngày này ta định đi ra ngoài, du lịch một chút.”



“Vậy ngươi không đi Hãm Không Đảo?” Bạch Ngọc Đường rất bất mãn, “Đại tẩu sắp sinh.”



“Ta định lúc du lịch về sẽ đi Hãm Không Đảo, thuận tiện đến chào hỏi đại ca đại tẩu, thăm Trân nhi một lát.” Triển Chiêu cười híp mắt, “Ngươi nói, người làm thúc thúc như ta, cũng không thể đến chút lễ ra mắt cũng không mang đi, ngươi cho hắn đệm ngân hồ, vậy ta cũng muốn tìm chút đồ chơi quý hiếm đưa cho trân nhi chứ.”



“Du lịch...” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi, “Du lịch cũng không cần đi tỉ võ chiêu thân đi?”



“Ai nói ta muốn đi chiêu thân vậy?” Triển Chiêu có chút vô lực bảo, “Ta chẳng qua là cảm thấy vùng Lư Sơn khá thú vị, không bằng đi dạo một chút, hơn nữa, ngươi không biết, Nguyên lão gia và cha ta có chút giao tình.”



“Đây không phải là càng nguy sao.” Bạch Ngọc Đường trợn mắt, “Lỡ đâu hắn lôi kéo ngươi, nhất định bắt ngươi làm con rể làm sao bây giờ?”



Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Chuột à, ngươi gấp cái gì, ta đã nói rồi ta không đi chiêu thân, chỉ đi xem một chút... thiệp của hắn cũng đã phát tới rồi, không đi quả thật không ổn?”



“Hảo.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bảo, “Ta cũng đi.”


“Đợi đã.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại, bảo, “Ta biết có người, nàng còn biết rõ hơn cả đám nha dịch.”



“Ai?” Triển Chiêu không hiểu.



Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ một tòa lầu cao ở thành tây, trên lầu ngói lưu ly hồng hồng, xem ra vô cùng bắt mắt.



Triển Chiêu có chút vô lực, bảo, “Hồng thúy lâu? Ngươi muốn đi kỹ viện hỏi sao?”



“Hỏi Cửu cô nương một chút, nói không chừng có đầu mối, xướng quán kỹ viện trong vùng này, không ai rõ hơn nàng.” Bạch Ngọc Đường vui vẻ đi về phía trước.



Triển Chiêu đi theo phía sau hắn, lạnh băng băng nói, “Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên Bạch Ngũ Gia ngươi phong lưu thích thảng, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ.”



Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cười tiến tới bên cạnh hắn, hỏi, “Miêu nhi, ghen à?”



“Ta ghen cái gì.” Triển Chiêu liếc hắn một cái, “Ta cũng biết Cửu cô nương, ta còn từng ở chỗ nàng kìa.”



“Ngươi nói gì?” Triển Chiêu vừa mới dứt lời, Bạch Ngọc Đường đột nhiên đổi sắc mặt, đưa tay một thanh bắt cổ tay Triển Chiêu, dùng sức rất lớn, đau đến Triển Chiêu giật mình.



“Ngươi làm gì dùng lực lớn như vậy?” Triển Chiêu rút tay về, có chút không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày tựa hồ rất không vui, bảo, “Ngươi làm sao đến chỗ nàng qua đêm? Ngươi không phải là không gần nữ sắc sao?”



Triển Chiêu sửng sốt một chút, mới hiểu được Bạch Ngọc Đường nói gì, mặt đỏ bừng, trợn mắt nói, “Ngươi nghĩ gì thế? Ta lần đó bắt tặc, từng mượn sân nàng mai phục! Còn có nha, cái gì gọi là không gần nữ sắc, ta cũng không phải là hòa thượng!”



Bạch Ngọc Đường nghe xong, không rõ vì sao trong lòng mới buông lỏng, mới có hơi khó hiểu, cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Coi như con mèo này có đi dạo kỹ viện thì thế nào, bản thân phản ứng lớn như vậy làm gì?



“Ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?” Triển Chiêu sau khi hiểu lời của Bạch Ngọc Đường, cũng hơi tức giận, thầm nói Bạch Ngọc Đường cho là mình qua đêm cùng hồng nhan tri kỷ của hắn, cho nên tức giận như vậy à? Vì một nữ nhân lại trở mặt với mình — không nghĩa khí.



“Ách...” Bạch Ngọc Đường có chút lúng túng, trong lòng hắn bây giờ đang rối loạn, hắn có chút không hiểu cơn giận mới vừa rồi đến tột cùng là bởi vì Cửu cô nương hay là bởi vì Triển Chiêu... Ách, dù sao không phải là bởi vì Cửu cô nương, nha đầu kia chẳng qua là bằng hữu thôi.



Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, trong lòng không khỏi bốc lửa, có cần tức giận vậy không?! Không để ý tới hắn, đi về phía trước.



“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường thấy hình như Triển Chiêu không vui, liền vội vàng theo sau, “Nắm đau?” Vừa hỏi, vừa định đưa tay qua xem thử cổ tay của hắn.



Triển Chiêu rút tay về, bảo, “Ngươi ít làm bộ, ta cũng không phải là cô nương, nắm một chút thì hư được sao, giữ lại đối với Cửu cô nương của ngươi đi.” Nói xong, tiếp tục đi về phía trước.



Bạch Ngọc Đường cau mày, thầm nói con mèo này tức giận ghê thật — không đúng, là mùi dấm nồng thật!