Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 53 : Đệ ngũ thập tam thoại hỏi, tra án Hồng Thúy Lâu
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau sóng vai đi đến Hồng Thúy Lâu, Triển Chiêu trời sinh vốn không phải là người hẹp hòi, rất khó có chuyện gì có thể làm cho hắn bực bội một lát, cùng bằng hữu thì càng sẽ không tức giận, duy chỉ có lúc này, tựa hồ hơi nhỏ nhen.
Trên dọc đường đi, Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu mấy lần, hiện giờ, trong lòng hắn cũng rối tung rối mù, bản thân làm gì bởi vì Triển Chiêu qua đêm ở Hồng Thúy Lâu mà điên tiết cả người, bất quá từ trước đến giờ hắn vốn cũng không phải là người hay so đo, nghĩ không thông thì không nghĩ nữa, chỉ tiếp tục đi cùng Triển Chiêu, Triển Chiêu không để ý tới người, vẫn còn hơi khó chịu.
Mắt thấy cũng sắp đến Hồng Thúy Lâu rồi, Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ một ngón tay lên trời, nói, “Miêu nhi, ngươi xem!”
Triển Chiêu bị hắn dọa sợ giật mình, vội vàng giương mắt theo hướng tay hắn chỉ nhìn sang, chỉ thấy bầu trời trừ đám mây ra thì không có gì cả. Triển Chiêu còn cố ý cẩn thận kỹ một hồi, không hiểu gì xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Nhìn cái gì?”
Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Đám mây!”
Triển Chiêu càng buồn bực, ngửa mặt nhìn kỹ đám mây cuối chân trời, hỏi, “Đám mây thế nào?”
“Có giống con mèo meo meo không?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi Triển Chiêu, “Xù ria trợn mắt đang tức giận nha.”
Triển Chiêu liếc hắn, lại nhìn nhìn, thầm nói con chuột này toàn nói bậy, đâu có mèo nào xù ria trợn mắt?
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường cười híp mắt hỏi Triển Chiêu, “Bằng không, ngươi giúp ta hỏi con mèo kia một chút, lúc nào thì hết giận?”
Triển Chiêu khiêu khiêu mi, nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang mỉm cười nhìn hắn nha — con chuột này bảo hắn đừng giận nữa, nhận lỗi rồi.
Muốn Bạch Ngọc Đường nhận lỗi không phải chuyện dễ dàng, Triển Chiêu quen biết hắn lâu như vậy tự nhiên biết, Bạch Ngọc Đường rất ngang ngược, cực kỳ bá đạo, căn bản không có thời điểm nhận sai, hôm nay mặc dù đổi cách, nhưng cũng là đang nhún nhường hắn. Triển Chiêu vốn là tính tình tử tế, tự nhiên sẽ không so đo với hắn, bảo, “Đến Hồng Thúy Lâu rồi, ngươi đi vào hay là tiếp tục ở đây ngắm mèo?”
Bạch Ngọc Đường thấy trên mặt Triển Chiêu đã có nụ cười, tâm cũng an, bất quá trong đầu càng thêm loạn, hắn lại buồn bực, thế nào mà con mèo này có vui vẻ hay không, lại quan trọng với mình vậy sao?
Hai người cũng không nghênh ngang đi vào từ cửa chính, mà là đi cửa sau.
Cửu cô nương lúc đầu nghe nói người đến là Triển Chiêu, cũng không quá để ý, dù sao lời đồn đãi trên giang hồ đều nói Triển Chiêu là một đại hán đại anh hùng cao lớn vạm vỡ. Cửu cô nương đối đại anh hùng rất có hảo cảm, nhưng không thích đại hán, nàng thích đại anh hùng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, ngươi là đại anh hùng nhưng không phải mỹ nam tử nàng cũng không thèm, nếu ngươi là mỹ nam tử mặc dù không phải đại anh hùng nàng cũng cần! Cho nên hồi đầu nàng cố ý tránh xa Triển Chiêu, để cho hắn thủ trong khuê các của mình, chờ tên hái hoa đạo tặc.
Đêm đó, tên hái hoa đạo tặc đến thật, bị Triển Chiêu đánh bắt một trận rồi ném xuống lầu. Các cô nương hào hứng cầm đao ra ngoài, đòi thiến tên hái hoa đạo tặc kia trước.
Đến trước lâu, thấy Triển Chiêu từ trên lầu đi xuống, tất cả mọi người ngốc ra.
Cửu cô nương lúc ấy nhìn chằm chằm Triển Chiêu hồi lâu, hỏi, “Ngươi là hái hoa tặc?”
Triển Chiêu bị nàng chọc buồn cười, chỉ chỉ nam nhân nhìn bỉ ổi té ở một bên, bảo, “Là hắn.”
Cửu cô nương xoay mặt liếc mắt nhìn, cảm thấy nam chân này bỉ ổi, nhấc chân, một cước liền đạp choáng người, trong đầu thật hối hận nha, vô duyên vô cớ lãng phí một mỹ nam tử như vậy độc thủ không khuê bắt tặc, sớm biết nàng đã lưu lại cùng hắn.
Triển Chiêu thấy người cũng đã bắt được định rời đi, lại nghe Cửu cô nương bảo, “Không phải hắn!”
“Không phải?” Triển Chiêu kinh hãi, thầm nói chẳng lẽ hái hoa tặc còn có người khác?
“Đúng vậy! Còn có người khác!” Cửu cô nương vội vàng kéo Triển Chiêu lên lầu, để cho hắn thủ đến sáng sớm ngày mai, bản thân thì ở trong phòng, nhìn chằm chằm Triển Chiêu từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa chậc chậc, thầm nói lời đồn đãi trên giang hồ hại chết người, bản thân năm đó còn không biết bởi vì loại lời đồn này bỏ lỡ bao nhiêu mỹ nam tử…
Bất quá nghe nói loại ý nghĩ ngay lúc nàng mộ danh tìm được bắc hiệp Âu Dương Xuân đã bị phá vỡ hoàn toàn, Cửu cô nương trở thành người kiên định phụng tin lời đồn trên giang hồ, hơn nữa gặp người liền nói, bắc hiệp là thực tế, nam hiệp là truyền thuyết!
Mọi người ngồi xuống uống ngụm trà, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liền nói thẳng ra, hỏi, “Cửu cô nương, muốn hỏi thăm ngươi chuyện này, ngươi biết có thiếu niên con ngươi màu xanh biếc không?”
Cửu cô nương sửng sốt, nháy mắt mấy cái nhìn hai người, “Con ngươi màu xanh biếc?”