Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 54 : Đệ ngũ thập tứ thoại hí, trong lòng không có người khác

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


“Có từng chú ý chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Thiếu niên có con ngươi màu xanh biếc.”



Cửu cô nương nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn nhìn Triển Chiêu, cười nói, “Nam nhân đến chỗ này, cứ thấy cô nương là con ngươi đều thành lục, dĩ nhiên, hai ngươi là ngoại lệ.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi lúng túng, Triển Chiêu hỏi, “Ách, chúng ta nói là, thiếu niên bình thường không dễ dàng nhìn thấy.”



“Nga...” Cửu cô nương cười gật đầu, bảo, “Hai ngươi là nói đến các tiểu quan có phải không a?”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu một cái.



“Chuyện đó nếu như hai ngươi đi tìm, ta có thể mang các ngươi đi.” Cửu cô nương thoải mái nói, “Bất quá, đoán chừng bọn họ thấy các ngươi, con ngươi tất cả đều biến sang màu lục hết.”



Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn Bạch Ngọc Đường, tựa hồ hơi khó hiểu — tại sao thấy hai ta con ngươi sẽ biến thành màu xanh?



Bạch Ngọc Đường vô lực ngước mắt nhìn trời, đối với Cửu cô nương đứng bên cạnh đang cười gian trá bảo, “Nói nghiêm túc, thấy qua chưa?”



Cửu cô nương nhún nhún vai, lắc lắc đầu nói, “Thật chưa từng thấy, cõi đời này có người mang con ngươi lục sao?”



Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đều cảm thấy có chút ủ rũ, bất quá cũng không biết nói gì, quả thật là hiếm thấy.



“Ân... Ta cũng từng thấy qua một tiểu quan bị nhốt lại.” Cửu cô nương một tay sờ cằm, bảo, “Chỗ hốc mắt có một vòng dấu vết màu xanh, không biết có phải như các ngươi nói hay không, tóm lại xem ra giống như hốc mắt có ánh hoa văn xanh biếc vậy.”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy cái này cũng có chút dính dáng đến mắt màu xanh biếc, nhưng lại dường như cũng không phải như thế.



“Bằng không, đi xem một chút đi?” Triển Chiêu đề nghị.



Bạch Ngọc Đường gật đầu, Cửu cô nương đứng lên, nhìn nhìn hai người, bảo, “Hai ngươi có đi qua quán tiểu quan bao giờ chưa?”


Triển Chiêu một mặt giật mình, một mặt lại có chút khó chịu, trong lòng suy nghĩ, thiên hạ này còn có người như vậy, thế nhưng không để ý Bạch Ngọc Đường, để cho hắn cả ngày nhung nhớ? Tò mò người đó đồng thời, trong lòng Triển Chiêu nhưng cũng mơ hồ có chút mất mát, đến tột cùng đang mất mát điều gì, hắn cũng không hiểu rõ, tóm lại chính là cúi đầu bước đi không nói, trong óc rối loạn hỏng be bét.



Bạch Ngọc Đường lại càng hỗn loạn, lời của Cửu cô nương mới vừa rồi tuyệt đối thuộc về nói vớ vẩn, nhưng nói đến trong lòng mình có người hay không — rốt cuộc có người hay không? Hình như là có người, không phải... Là có mèo... Không người khác a? Con mèo kia...



Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy lơ mơ không rõ, đúng là có lúc rời Khai Phong, lúc nào cũng sẽ nghĩ đến Triển Chiêu, cho dù là lúc mình ở đại mạc gặp phải gió tuyết, trước khi chết điều nghĩ đến cũng vẫn là không thể nào uống vò lê hoa bạch đã chôn ở trong sân con mèo kia, hơi đáng tiếc. Bất quá cái hắn nghĩ đến chính là lê hoa bạch... Mặc dù lê hoa bạch phải cùng uống với Miêu nhi, mới tương đối hứng thú... Nhưng hắn nghĩ đến tuyệt đối là lê hoa bạch, không phải mèo!



Cửu cô nương thấy hai người vẻ mặt ngưng trọng cúi đầu suy nghĩ lung tung, nhếch môi cười cười, lại đi tới bên cạnh Triển Chiêu, bảo, “Triển gia, ngài thì sao? Các nàng đều nói, ngài cũng có người yêu rồi!”



“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau hỏi ra lời, trợn to hai mắt, giống như là nói — ta làm sao không biết?



“Triển gia.” Cửu cô nương tiếp tục cười, bảo, “Ngươi không biết đi? Ngài thỉnh thoảng đi ngang qua Hồng Thúy Lâu, nhưng lại có không ít cô nương, ngày ngày chờ đợi chỉ vì muốn nhìn một thoáng bước qua này thôi.”



Triển Chiêu chau mày, hỏi, “Nhìn ta làm gì? Muốn minh oan? Hay là có chuyện muốn ta giúp đỡ?”



“A...” Bạch Ngọc Đường không nhịn được bật cười, xoay mặt nhìn nơi khác, lẩm bẩm một tiếng, “Mèo ngốc.”



“Bất quá a, Triển đại nhân ngài có phải đã thành thân rồi chăng?” Cửu cô nương đột nhiên hỏi.



“Ha?” Bạch Ngọc Đường còn hỏi đến trước cả Triển Chiêu, “Thành thân rồi? Cùng ai thành thân?”



Triển Chiêu cau mày nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Không có chuyện này! Ta thành thân khi nào, hơn nữa, ta thành thân có thể không nói cho ngươi sao? Ta còn muốn mời ngươi uống... uống rượu mừng...” Triển Chiêu chỉ thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường đã có chút âm trầm, lời mình nói cũng không chút khuyến khích, cuối cùng chỉ nhỏ giọng bổ sung một câu, “Ta chưa thành thân mà, trong lòng cũng không người khác, không giống ngươi.”



Nghe lời của Triển Chiêu, sắc mặt Bạch Ngọc Đường lập tức tươi tắn hơn, lại đi hai bước, cũng nhỏ giọng nói, “Ta cũng không... Trong lòng không có người khác!”



Triển Chiêu cũng cảm thấy thư thái hơn chút.



Cửu cô nương ôm con chó nhỏ đi ở phía trước, buồn cười, thầm nói — hai người này thật thú vị nha.