Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 55 : Đệ ngũ thập ngũ thoại minh, lục mâu và thiên thư
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi theo Cửu cô nương đi vào một hẻm nhỏ cách Hồng Thúy Lâu không xa, bên trong một cái giếng của hẻm nhỏ, có một tiểu lâu cửa riêng sân riêng, cao ba tầng, rất độc đáo, ngói lưu ly tím, tường gỗ lim.
Cửu cô nương nhẹ nhàng gõ cửa, thì có tiểu nhị tới mở ra viện môn, vừa nhìn thấy người đến chính là Cửu cô nương, liền vui vẻ nói, “Đây không phải là Cửu cô nương sao? Ngọn gió nào mang cô đến đây vậy?”
Cửu cô nương cười cười, hỏi, “Lục thiếu có ở đây không?”
“Có có.” Tiểu nhị vội vàng hướng bên trong để cho, giương mắt, thấy được Triển Chiêu theo ở phía sau, vội vàng hành lễ, “U, đây không phải Triển đại nhân sao, thất lễ thất lễ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cũng không nhận ra vị tiểu hỏa kế này là ai, bất quá trong Khai Phong phủ đại khái trên một nửa dân chúng đều nhận ra Triển Chiêu, cho nên cũng không tra cứu, hoàn lễ xong, đi theo Cửu cô nương vào nhà.
Bên trong lâu có thang lầu nhỏ, theo thang lầu mà lên, đi tới phía trước một gian phòng lầu ba, bên trong truyền đến mùi huân hương nhàn nhạt.
“Lục thiếu.” Cửu cô nương gõ phía cửa xong, liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường khiêu mi — Miêu nhi, Lục thiếu là ai?
Triển Chiêu nhún nhún vai — chỗ này ta lại chưa từng tới.
Hai người lặng lẽ đi theo Cửu cô nương vào nhà.
Chỉ thấy trong phòng có một người đang ngắm phong cảnh bên cửa sổ, là một người trẻ tuổi mặc áo choàng màu tím nhạt, thanh gầy tư văn, rất có mấy phần thư khí.
“Cửu nương làm sao đến rồi?” Lục thiếu quay đầu lại, không ngữ trước cười, nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bảo, “Thật không ngờ, còn mang cho ta hai vị khách quý.”
Cửu cô nương cũng sảng khoái, bảo, “Lục thiếu cũng khỏe chứ?”
“Hảo hảo.” Lục thiếu quan sát Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Không khỏe cũng phải khỏe thôi, hôm nay coi là cao hứng!”
“Cao hứng thì giúp đỡ cho Triển đại nhân và Bạch Ngũ Gia đi?” Cửu cô nương nói thẳng ra.
“Xin cứ việc phân phó.” Lục thiếu gật đầu, ngồi xuống châm trà cho mọi người.
“Chỗ ngươi có thiếu niên mắt lục không?” Cửu cô nương hỏi.
Triển Chiêu cũng thở dài, lúc này, liền nghe trong sân cách vách truyền đến thanh âm Tiểu Lục, “Tiểu Nguyên, ngươi đừng khóc nữa, cũng không phải là lỗi của ngươi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, thầm nói — không phải đâu?
Hai người đi tới sân cách vách, quả nhiên, liền thấy Tiểu Nguyên ngồi khóc trên băng ghế dài, Tiểu Lục và Tiểu Thất ở bên cạnh an ủi.
Tiểu Nguyên lau nước mắt một cái, nói, “Đều tại ta kém cỏi.”
Tiểu Lục cầm khăn lau nước mắt cho hắn, Tiểu Thất đột nhiên nói, “Di? Tiểu Nguyên này, khối bớt bên mắt ngươi, sao có hình dáng giống hệt với khối ngọc bội của Tiểu Lục nha?”
“Di?” Tiểu Lục lấy ngọc bội ra, so trên mắt Tiểu Nguyên, bảo, “Thật nha.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời sửng sốt, vội vàng liền đi tới.
“Tiểu Lục.” Triển Chiêu kêu một tiếng.
“Triển đại nhân, Bạch Ngũ Gia.” Tiểu Lục quay đầu lại nhìn hai người.
“Tiểu Lục, ngọc bội của ngươi là từ đâu mà có?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Mẹ ta thân truyền cho ta, nói là bảo vật gia truyền.” Tiểu Lục trả lời.
“Mẹ ngươi là người nơi nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Ta cũng không biết, bất quá chúng ta khi còn bé ở trong một cái thôn dưới chân thiên sơn.” Tiểu Lục bảo, “Sau đó xảy ra ôn dịch mới chạy đến.”
“Dưới chân Thiên Sơn không phải là phía dưới Mạc Hoa Cung sao?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhận lấy kia khối ngọc bội giơ lên trời nhìn nhìn, mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ, lại đặt ngọc bội ở trên mắt Tiểu Nguyên, cẩn thận so sánh với vết bớt... Đột nhiên, tất cả mọi người kinh hãi, liền thấy trong ngọc bội xuất hiện một con mắt, con ngươi màu xanh biếc.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vừa mừng vừa sợ, vội vàng cầm lấy ngọc bội lôi kéo Tiểu Nguyên liền vọt vào thư phòng Bao Chửng.